[AruAni] I Don’t Want to Let You Go

Author: mimiwrites2000

Translator: Di

Rating: T

Characters: Armin x Annie

Summary:

Cơn Rung Chấn bắt đầu, các Titan đang dẫm đạp con người trên khắp thế giới đến chết.

Thế giới đã kết thúc.

Nhưng họ đang ở trên một chiếc thuyền buồm, cố gắng cứu bất cứ thứ gì họ có thể, họ đang thực hiện sứ mệnh tuyệt vọng đó là ngăn chặn Eren.

Nhưng Armin thấy mình bị cuốn vào vòng tay của Annie, hít hà mùi hương của cô, cảm nhận hơi ấm của cô.

Chương 131 one-shot.

I Don’t Want to Let You Go

“Tại sao cậu lại tâm sự với một tảng đá không thể trả lời cậu?” Annie nói, khi Armin ngồi bên cạnh cô, tựa vào lan can con tàu, hướng về nơi vô định.

“Hả?” Armin đã mất cảnh giác, không ngờ Annie sẽ nói về việc này…

“Ở đó… chắc có nhiều cô gái vui vẻ hơn mà, phải không?…” Giọng điệu của Annie không đáng kể, nhưng công bằng mà nói, đây là giọng nói thường ngày của cô ấy.

“Đó là…” Hai má Armin nóng lên, “Không…” Anh nghiêng đầu xuống, những suy nghĩ quay cuồng trong đầu, anh có hai lựa chọn, hoặc tránh né Annie và không trả lời câu hỏi của cô, hoặc phá vỡ bức tường của anh và thành thật với cô.

Armin đã cố gắng đưa ra lựa chọn thứ ba, bất cứ điều gì để tránh để cuộc trò chuyện này biến thành một cuộc thảo luận khó xử trong quá khứ, nhưng anh không thể. Anh đặt tay lên đầu, giấu mặt khỏi tầm nhìn của Annie và thì thầm: “Annie, tôi làm vậy là vì tôi muốn…” Ngập ngừng, “… Được gặp cậu…”

Armin chắc chắn rằng mặt mình đỏ bừng, anh có thể ngâm mình trong đại dương lạnh lẽo để hạ nhiệt, nhưng nước biển có thể bốc hơi thành sa mạc và mặt anh vẫn sẽ bốc cháy.

Annie liếc nhìn Armin, mắt cô mở to, khi cô nhận thấy đôi má ửng đỏ của anh từ sau cánh tay, cô tránh ánh mắt, ôm đầu gối vào ngực và vùi mặt vào hai bàn tay bắt chéo. Cô không hiểu, hoặc cô ấy có thể có, nhưng cô ấy vẫn không hiểu-

“Tại sao?” Annie hỏi, cô nghe thấy tiếng xáo trộn bên cạnh mình, và cô chắc rằng Armin đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô không tin mình khi nhìn anh, không phải lúc này…

“Hả?” Armin không biết liệu Annie có đang nghiêm túc hay không, “Cậu thực sự không biết sao? Ngay cả khi Hitch trêu chọc tôi nhiều đến vậy?”

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, Armin nhìn Annie đang thu mình lại, khuôn mặt cô hoàn toàn khuất khỏi anh, anh kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, một tiếng lầm bầm, một cử chỉ, bất cứ điều gì để làm cho điều này bớt khó xử-

“Tôi không biết, ” Annie thì thầm, giọng nói của cô gần như không thể nghe thấy được, cô nghiêng đầu một chút, cho phép Armin nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Khuôn mặt đỏ bừng của Annie, lông mày cô nhíu lại vì… Ngại ngùng như thế nào? Những ngón tay cô ấy nắm chặt chiếc áo hoodie huyền thoại của mình, và mái tóc cô làm khuôn mặt cô ấy như thế nào, khẽ lướt qua má cô theo làn gió biển.

Tim Armin đập ít nhất ba nhịp, anh quên mất tình huống khó xử thế nào, nhìn thấy Annie như thế này, một mớ hỗn độn đỏ bừng, luồng khí lo lắng tỏa ra từ cô, cuộn tròn trong một quả bóng, anh phải tập trung hết sức lực để ngăn mình lại. Đi đến bên cạnh cô và nhấn chìm cô ấy trong vòng tay.

Nhưng anh không dám cử động chân tay, Annie thể hiện sự tổn thương như vậy đã đủ gây sốc cho anh rồi, đủ để đóng băng anh tại chỗ.

Năm phút trôi qua, hoặc có thể là mười, hoặc nửa giờ, im lặng là điều duy nhất đang diễn ra giữa hai người, không có lời nào được thốt ra, những con chim mòng biển là người bạn đồng hành duy nhất của họ.

Thật không công bằng, sự yên tĩnh mà họ đang có, thật không công bằng.

Annie không thể quyết định nếu cô nhìn thấy cảnh các Titan dẫm đạp hay có thể nghe thấy rõ ràng từ tất cả khoảng cách này, nhưng điều đó không quan trọng, nó đang xảy ra.

Hàng triệu người đã chết khi họ đang ngồi bất lực trên con tàu.

Cha…

Khoé mắt Annie rơm rớm nước mắt, cô nhắm mắt lại, không muốn suy sụp lần nữa, hít một hơi thật sâu và nói: “Thật là… Chúng ta… Đang làm gì vậy?”

“Ngay lúc này đây… hàng triệu triệu người đang bị dẫm đạp trên khắp thế giới.”

Dừng lại, tại sao mày lại nói với cậu ấy điều này-

“Gì…”

Cố nhẫn nhịn đi, giống như mày đã từng-

“Chúng ta rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Đôi mắt của Armin dịu lại khi anh ngắm nhìn Annie, lưng cô cong lên, anh ước gì mình có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô… Armin không thể nghĩ ra được nên nói gì, vì vậy anh đã lẩm bẩm một câu “ừ” nhỏ.

Annie thẳng lưng, cô nhìn về phía trước, ngắm nhìn đường chân trời, đường thẳng nơi bầu trời và đại dương giao nhau thành một sự đồng dạng hoàn mỹ, cô nói: “Giờ thì tôi hiểu rồi, cậu là một người tốt, và đó là lý do tại sao cậu thậm chí còn sẵn sàng nói chuyện với kẻ thù là tôi đây, phải không? ”

Cuối cùng Annie cũng quay đầu lại và nhìn vào mắt Armin, cảm giác tội lỗi trào dâng tận đáy lòng khi cô nhìn thấy những quầng thâm quanh mắt anh, cô không nên làm phiền anh bằng những lời nói vô bổ này, tuy nhiên, cô tiếp tục.

“Đó cũng là lý do khiến cậu không từ bỏ việc nói chuyện với Eren, đó là lý do khiến cậu bận tâm với một con quái vật có thể tỉnh giấc bất cứ lúc nào.” Cô dừng lại một giây, quan sát khuôn mặt của Armin, “Cậu muốn tránh xung đột… Phải không?”

Armin thót tim khi nhìn thấy đôi mắt nghiêm nghị của Annie, mặc dù anh đã quen với mặt này của cô, nhưng điều đó khiến anh thấy khác… Sau những gì cô nói… Anh không thể nhìn vào mắt cô được nữa, vì vậy anh đã nhìn sàn nhà.

Sự thất vọng không thể che giấu được trên khuôn mặt Annie khi Armin tránh mặt cô bằng ánh mắt của mình, ngay từ đầu mày nên câm miệng đi…

Giả vờ hài lòng với sự im lặng của Armin như một câu trả lời, Annie đứng dậy, ở đâu cũng được, nhưng không phải ở đây.

Tay Armin giơ lên ​​và nắm cổ tay Annie, ngăn cô lại trước khi cô rời đi. Anh đã đợi một lúc, đợi Annie đá anh ra, nhưng cô không làm vậy, nên tay anh chỉ siết chặt hơn, giữ chặt lấy cô.

“Ngồi xuống, ” Armin nói, anh không định làm nó giống như một mệnh lệnh, và anh không biết Annie sẽ thế nào, “Còn nữa… Tôi biết trước đây tôi từng nói với cậu, nhưng tôi thực sự không thích bị gọi là người tốt. ”

Lông mày của Annie nhướng lên một chút.

“Tôi đã giết rất nhiều người, ” Armin tiếp tục, “Không chỉ những người lính… Dân thường… Trẻ em… Và…” Anh nuốt nước bọt, “Lúc này đây, tôi đã lựa chọn phản bội những người sống trên hòn đảo nơi tôi sinh ra và lớn lên.”

Armin…

“Tôi đã giết đồng đội của mình… Tôi đã là một con quái vật từ lâu rồi.”

Annie đứng đó với bàn tay của Armin vẫn nắm lấy cổ tay cô, cô không biết phải nói gì… Nhưng cô biết rằng bây giờ không có rào cản nào giữa cô và Armin, bây giờ cô có thể đáp lại cuộc nói chuyện của anh, và cô tìm thấy một chút tự do. Cô từ từ ngồi xuống, Armin rút tay về.

Armin không do dự khi nói hết suy nghĩ của mình cho Annie, anh chưa bao giờ như vậy, anh nhìn thấy mình trở lại tầng hầm, ngồi trên sàn đá lạnh lẽo, những ngọn đuốc mờ ảo chiếu sáng căn phòng, Armin đang nói ra mọi thứ trong đầu anh, như một phản ứng sẽ tốt hơn là sự tĩnh lặng chết chóc; tất cả những gì anh muốn là có ai đó có thể lắng nghe anh nói, để hiểu anh.

“Đâu đó trong đầu tôi…” Armin vẫn chìm trong suy nghĩ của mình, “Có… Một lời hứa tôi đã hứa với Eren rằng chúng tôi sẽ phiêu lưu đến thế giới bí ẩn, tôi nghĩ…” Anh không thể che giấu tuyệt vọng trong giọng nói của anh, “Nó sẽ trở thành sự thật.”

Annie ngồi im lặng một lúc, bây giờ cô thực sự có thể đáp lại Armin, cô cảm thấy khó hơn cô nghĩ: “Thế giới của những điều chưa biết…” Cô lặp lại những gì anh nói, “Không phải tất cả đã bị phá vỡ sao? “

Lông mày của Armin nhíu lại, mí mắt cụp xuống: “Không… Đó không phải là thế giới mà bọn này mơ ước…”

Annie nhìn thấy Armin mười lăm tuổi trước mặt mình, tóc dài hơn, trông trẻ con hơn, cô thấy một cậu nhóc buồn bã vì không thể tìm thấy món đồ chơi mà mình khao khát có được trong cửa hàng đồ chơi.

“Nhưng là-” Armin tiếp tục, nhưng tiếng chim mòng biển đậu trên lan can bên cạnh đã làm anh bị gián đoạn.

Armin và Annie quan sát con mòng biển, ánh mắt của nó dữ tợn, như đang đào những lỗ trên người họ. Họ tự hỏi nó đến từ đâu… Nó đã chứng kiến ​​thảm họa trên biển và tìm thấy con tàu như một nơi ẩn náu? Có bao nhiêu người ước mình có thể mọc đôi cánh và bay xa? Để thoát khỏi số phận khủng khiếp này?

“Tôi vẫn muốn tin…” Armin không rời mắt khỏi con mòng biển, “Rằng ngoài kia vẫn còn một thế giới mà chúng ta chưa biết… Sau những bức tường.”

“Có…” Annie trả lời, Armin nhìn cô, và cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Cho dù thế giới này có thối nát đến đâu, cho dù con người có gây ra những hành động tàn bạo như thế nào đi chăng nữa, thì thế giới này vẫn còn một vài điều tốt đẹp.”

Annie nhìn xuống, nơi bàn tay của Armin đặt trên sàn nhà bên cạnh anh, cô duỗi tay ra, và từ từ, rất chậm, như thể đang thử nghiệm cảm giác, cô đan các ngón tay vào anh, tay còn lại vuốt ve vai cô, cố gắng tránh xa. Cảm giác lạ đang dâng lên trong cô.

Armin nhìn những ngón tay đan vào nhau của họ, cô đang nắm lấy tay anh, mặc dù cô chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay vào ngón tay anh, anh biết rằng má mình lại đỏ bừng.

Nhưng anh đã chiến đấu chống lại nó, và thay vì rút lui và cẩn thận để không di chuyển theo bất kỳ cách nào có thể được hiểu là khó chịu, anh lại siết chặt các ngón tay của mình xung quanh cô.

Ngay lập tức, Annie cũng làm như vậy.

Đôi khi, họ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, đó là một hành động đơn giản mà người trưởng thành làm, nhưng đối với họ, cho hai linh hồn bị áp bức, những người đến từ hai thế giới khác nhau, những người đã trải qua những việc khủng kiếp nhất từ trước tới nay, người đã đi qua địa ngục và trở lại- điều này là mới.

Cả hai đều tìm thấy cảm giác nhẹ nhõm mới khi ở bên nhau, nó quen thuộc bằng cách nào đó, Armin (Ngoài Hitch) là người mà Annie muốn bầu bạn nhất trong cuộc đời, nơi không có bất kỳ cuộc chiến nào, chỉ là cuộc nói chuyện bình thường.

Một cuộc trò chuyện đơn phương, nhưng vẫn…

Cô bắt đầu nghĩ rằng ngay cả khi bản thân không kết tinh, cô sẽ ngồi với Armin cả ngày, nếu điều đó có nghĩa là ở trong đoàn của anh.

Armin nhìn Annie, mắt cô nhìn xuống, vẫn đang kiểm tra bàn tay của họ, anh thấy thật đáng yêu khi Chiến binh dữ tợn này cũng có mặt mềm yếu, anh luôn nhìn thấy mặt yếu mềm của cô, có lẽ anh là người duy nhất làm vậy, nhưng đối với anh, điều đó rõ ràng là Annie đã quan tâm, chăm sóc quá nhiều.

Armin nâng bàn tay còn lại của mình lên, đưa nó về phía mặt của Annie…

Kí ức về một ngày ở tầng hầm hiện lên trước mắt anh, khi Hitch ngăn chặn anh một giây trước khi anh chạm vào viên pha lê của Annie. Lúc đó, anh tưởng tượng cảm giác được vuốt ve má Annie, vuốt những ngón tay qua mái tóc vàng của cô sẽ như thế nào…

Bàn tay của anh cách vài milimet để biến điều tưởng tượng này thành hiện thực…

Khi bàn tay của Armin đặt lên má Annie, khi anh cảm nhận được làn da mềm mại của cô trên làn da chai sạn trên lòng bàn tay anh, anh nghĩ có lẽ mình đang mơ, nhưng khi Annie nhìn vào mắt anh, màu xanh trong mắt cô rạng rỡ hơn cả đại dương bao la xung quanh họ, anh biết tất cả đều là thật.

Màu hồng phủ lên má Annie, phù hợp với Armin. Cô ngắm nhìn khuôn mặt anh, cách tóc mái của anh dừng ngang lông mày, ánh mặt trời phản chiếu trong mắt anh, tăng thêm ánh sáng lấp lánh cho chúng, quai hàm của anh sắc hơn một chút so với những gì cô nhớ, môi anh hơi mím lại…

Armin ngập ngừng vuốt ve má Annie, anh nghe thấy cô nuốt nước bọt, vì vậy anh chạm nhẹ hơn, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay trên xương gò má cô, chạm vào sống mũi cô, sau đó di chuyển ngón tay qua lông mày của cô rồi chuyển xuống má cô. Ngón tay anh đi theo con đường này nhiều lần, mỗi lần lại dừng trên những điểm khác nhau.

Sự thoải mái mà Annie nhận được từ những cử chỉ nhỏ này nhiều hơn những gì cô muốn thừa nhận, nếu họ có nhiều thời gian hơn, có lẽ cô sẽ muốn anh làm điều này nhiều lần, nhưng một cảm giác mới lan tỏa trong cơ thể cô khi Armin nắm lấy một sợi tóc của cô, xoay nó hai lần, trước khi anh đưa nó ra sau tai cô.

Annie vô thức đặt các đầu ngón tay lên bàn tay đang khua khoắng của anh, cảm thấy các khớp ngón tay anh cử động trong khi luồn ngón tay qua tóc cô.

Mình có thể cảm thấy cô ấy, mình có thể cảm thấy cô ấy…

Hơi thở của Armin nghẹn lại trong cổ họng khi Annie tựa vào lòng bàn tay anh, và anh cảm thấy thật đặc biệt, niềm tự hào dâng trào trong anh, anh là người duy nhất từng chạm vào Annie theo cách này, anh là người duy nhất khiến Annie đỏ mặt.

Một phần anh ước rằng Annie không giam mình trong viên pha lê đó, cuộc sống với Annie ở bên sẽ như thế nào? Nó sẽ như thế nào nếu họ có bốn năm cho riêng mình?

Trước khi suy nghĩ quá nhiều, Annie khẽ quay đầu lại, nhắm mắt và đặt lên lòng bàn tay Armin một nụ hôn.

Armin dừng động tác lại, đôi môi mềm mại chạm vào lòng bàn tay cũng đủ khiến anh rùng mình, chập chờn với những dòng suy nghĩ vẩn vơ, và ugh anh chỉ muốn ôm cô, ôm cô vào lòng và cứ như vậy mãi mãi.

Thay vào đó, anh nghiêng người về phía trước, vén tóc mái sang một bên, hôn lên trán cô. Môi anh dừng lại ở đó một lúc, anh nhắm mắt lại, ghi nhớ cảm giác hôn lên trán Annie Leonhart.

Khi anh lùi ra xa, và nhìn thấy đôi mắt Annie mở to như thế nào, anh nghĩ rằng cô không ổn.

“Annie?” Armin thì thầm tên cô, nhưng cô không cử động, anh gọi tên cô thêm một, hai lần nhưng đều vô ích. Anh vẫy tay trước mặt cô, và điều đó đã nhận được phản hồi từ cô.

Annie nhìn vào mắt anh, trước khi mí mắt cô che khuất đôi mắt, và vai cô buông xuống, môi cô nhếch lên một cái bĩu môi nhỏ. Sau đó, cô lảo đảo về phía trước, vòng tay qua Armin, dụi mặt vào ngực anh.

Armin nhanh chóng đáp lại, anh ôm cô lại, vòng tay ôm chặt lấy cô, anh hít hà tóc cô, mùi hương của cô là mùi đường. Anh đặt những nụ hôn liên tiếp lên đỉnh đầu cô.

“Tôi hối hận về bốn năm đó, tôi hối tiếc về viên pha lê chết tiệt đó.” Annie thú nhận, giọng cô bị bóp nghẹt bởi áo sơ mi của Armin.

“Tôi hối hận vì đã để cậu rời đi, tôi đã hối hận rất nhiều, ” Đến lượt Armin bộc bạch lời thú nhận của chính mình.

Annie rời khỏi vòng tay của anh đủ để nhìn vào mắt anh: “Cậu đã không làm thế, cậu chưa bao giờ làm thế.”

Armin lại ôm đầu Annie vào trong ngực: “Tôi đã làm, rất nhiều lần, tôi đã làm…”

Annie không hiểu ‘nhiều lần’ mà anh đang nói là về điều gì, và cô quyết định không nói về chủ đề này thêm nữa, cô chỉ nhích lại gần Armin, cánh tay không bao giờ buông anh ra khi anh vuốt ve lưng cô.

Ngay sau đó, Armin nghe thấy tiếng thở của Annie chậm lại, cho đến khi nó chuyển thành nhịp thở sâu và đều đặn, đó là lúc anh biết rằng cô đã ngủ trong vòng tay anh. Armin không thể kìm được nụ cười trên môi, anh tựa cằm lên vai Annie và nhắm mắt lại.

“Chúng ta nên đánh thức họ.”

“Nhưng họ trông rất mệt mỏi, Armin đã mấy ngày không ngủ rồi.”

“Chà, chúng ta không thể để họ ở đây mãi-“

“Đồng ý! Đồng ý!”

Armin nghe thấy những giọng nói trầm khàn trên đầu, mặc dù chúng không đủ lớn. Anh từ từ mở mắ, điều đầu tiên anh nhìn thấy là những lọn tóc vàng óng rải rác trên đùi anh. Anh mỉm cười, nhớ lại khoảnh khắc trước khi họ chìm vào giấc ngủ trên người nhau.

“Cậu dậy rồi?”

Armin nhìn lên, anh thấy Jean với Connie, cả hai đều tròn mắt nhìn anh. Anh gật đầu.

“Bọn này có ít thức ăn, bọn tôi nghĩ có lẽ hai người nên ăn chút gì đó, bọn tôi đã đợi hai người thức dậy, nhưng có vẻ như hai người có thể ngủ trong ba ngày liền, ” Connie nói, liếc nhìn giữa Armin và Annie.

Armin cười khúc khích, và Annie nằm trên đùi anh, rên lên một tiếng nhỏ.

“Được rồi, bọn này sẽ đến ngay, ” Armin nói với Connie và Jean, họ gật đầu đáp lại và rời khỏi đó, Jean kéo Connie đi.

Armin nhìn lên bầu trời và hít một hơi dài, anh không biết đã qua bao nhiêu giờ, nhưng anh ngủ ngon hơn cả tuần rồi.

Anh nhìn cô gái đang ngủ trên đùi anh, đầu cô trên đùi anh khi cơ thể cô cuộn tròn thành một quả bóng bên cạnh anh. Anh muốn để cô ngủ thêm một lúc nữa, nhưng dường như điều đó là không thể, anh đã cảm thấy có lỗi khi phải đánh thức cô.

“Annie, Annie…” Armin nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đưa tóc ra khỏi mặt cô. Armin có suy nghĩ thứ hai về việc đánh thức cô khi anh thấy khuôn mặt cô bình yên, không có nếp nhăn giữa hai lông mày. Cô ấy trông… thoải mái.

Anh khẽ lay người cô, và cô mở mắt.

Annie có vẻ khó chịu với ánh sáng, vì vậy Armin đặt tay lên mặt cô, che chắn ánh mặt trời.

Annie từ từ mở to mắt, cô chớp mắt vài cái, trước khi quay đầu nhìn Armin, đầu anh lơ lửng trên đầu cô, đầu môi nhếch lên.

“Cảm ơn, ” Annie lẩm bẩm, nhưng cô không có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ di chuyển.

“Không có gì phải bàn cãi, nhưng chúng ta vẫn cần phải đứng dậy, ” Armin nói.

Annie thở dài và đứng dậy, Armin đã thiếu sức nặng của cô trên người anh. Cô vươn hai tay lên trên đầu, che đi khuôn mặt đang nóng lên, nửa ngáp một nửa nói: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Tôi không có ý kiến.” Armin trả lời, đứng dậy và đưa tay cho Annie, người đã chấp nhận nó.

“Tôi đã không ngủ như thế này trong nhiều năm, ” Annie nghĩ, chỉnh sửa quần áo của mình.

“Tôi cũng vậy.”

“Cậu làm phép trên người tôi?”

Armin cười khúc khích, vò đầu bứt tóc: “Cậu đói chưa?”

“Tôi có thể ăn một chút, nhưng tôi không chắc về điều đó nếu lại là món hầm của Hanji, ” Annie nói, “Được rồi đi thôi.” Cô bước đi, nhưng trước khi cô đi, Armin đã nắm lấy tay cô, ngăn cô lại.

“Đ-đợi đã.”

Annie nhìn lại Armin, anh đang nhìn xuống sàn, cô bước lại chỗ anh, không buông tay anh.

“T-tôi chỉ muốn nói cậu điều này…”

“Ừ?” Tim Annie đập nhanh trong lồng ngực.

“Tôi…” Armin thở dài, anh xoa gáy, “Tôi biết đây không phải là lúc cho việc này…”

“Ừ, ” Annie đồng ý, “Thế giới đang diệt vong.”

“Tôi biết! Đó là lý do tại sao tôi nói với cậu điều này… Nghe này, đây có thể là cơ hội cuối cùng của tôi, và tôi không quan tâm liệu mình có đang tự lừa dối chính mình hay không, tôi chỉ cần cậu biết rằng tôi quan tâm đến cậu rất nhiều. ”

Annie không nói nên lời, lưỡi cô ấy thắt lại, và cô ấy quên mất những từ ngữ là gì.

Với một làn sóng quyết tâm đột ngột, Armin khóa mắt mình với Annie và nói, giọng chắc nịch và chắc chắn: “Tôi muốn cậu biết rằng cậu rất quan trọng đối với tôi, và điều đó… Khi mọi chuyện kết thúc, ý tôi là nếu chúng ta đều sống sót, tôi rất muốn dành nhiều thời gian hơn với cậu… ”

Annie im lặng, cô không mong đợi chuyện này, và cô không biết phải đáp lại chuyện này như thế nào, vì vậy, cô vươn tay và đặt lên má Armin, cô nhận ra anh đã trở nên cao lớn như thế nào. Annie vuốt ve má anh, cố suy nghĩ nên nói cái gì…

“Annie…” Armin thì thầm, anh liếc nhìn bàn tay cô, cách ngón tay cô vẽ những vòng tròn trên má anh, anh nghĩ dấu vết của những đầu ngón tay cô thiêu đốt làn da của anh, nhưng thật dễ chịu, một cảm giác dễ chịu như tia lửa bùng cháy một ngọn lửa hoang dã trong lồng ngực anh.

Tay Armin vươn tới Annie, đang có ý nghĩ của riêng họ, ôm lấy má cô, vuốt ve chúng bằng ngón tay cái của anh.

Một động lực đột ngột bùng lên trong Annie, cô nhớ cảm giác an ủi như thế nào khi Armin hôn lên trán cô, và cô nghĩ đó sẽ là câu trả lời thỏa đáng cho những gì anh đã nói với cô, cô kiễng chân lên, cố chạm vào trán anh, chỉ để nhận ra rằng điểm cao nhất mà cô có thể chạm tới là mũi anh.

Annie cảm thấy xấu hổ trước sự cố gắng thất bại của mình, đùi cô bắt đầu đau nhức, vì vậy cô đáp lại bằng một nụ hôn trộm lên mũi anh.

Trái tim của Armin đang đập bên tai, anh chắc chắn Annie cũng nghe thấy điều đó, nhưng anh không lo lắng, anh không sợ, vì anh cũng có thể nghe thấy trái tim cô đang đập loạn.

Annie loạng choạng lùi lại, nhưng Armin đã nhanh chóng hành động, anh đặt tay sau lưng cô, giữ thăng bằng cho cô.

Armin nhận ra khuôn mặt của mình cách Annie vài inch, mắt cô mở to. Armin nuốt nước bọt, trước khi anh dựa vào cho đến khi má anh cọ vào má cô, anh cảm thấy bàn tay Annie ngập ngừng quấn quanh cổ anh, giữ thăng bằng trong khi cô dựa vào người anh.

Armin luồn tay vào tóc cô, anh không bao giờ chán cảm giác mềm mại như thế nào khi chạm vào ngón tay mình. Anh hít hà mùi hương của cô và thì thầm, giọng anh đầy hơi thở: “Tôi muốn, nhưng tôi không nên.”

Thần kinh Annie rùng mình khi hơi thở của Armin phả vào tai cô, những cây kim chọc vào trong bụng cô, cô thì thầm vào tai anh: “Tôi không hiểu.”

Armin lùi ra xa để nhìn vào mặt cô, bởi vì chắc cô ấy đang đùa với mình, và cô hẳn như vậy bởi vì không có chút bối rối nào trên mặt cô. Anh nghiêng người về phía trước, dừng trên trán cô, nhìn vào mắt cô, đôi mắt màu xanh của cô dường như lộng lẫy hơn các đại dương rộng lớn xung quanh họ, vệt tối trong đôi mắt xanh cô trông nguy hiểm, Armin bị chết đuối, chìm sâu xuống.

“Cậu không biết?” Armin hỏi cô, liếc nhìn môi cô.

“Tôi… không biết, ” Cô trả lời, nhìn trộm đôi môi hé mở của anh, môi cô giống vậy và cũng hé mở.

Armin nghiêng người gần hơn một chút, và Annie cảm thấy hơi thở của anh lướt qua môi cô, đầu gối cô đang yếu dần đi, cô không chắc mình có thể chịu đựng thêm được nữa không.

“Annie…” Armin thì thầm tên cô một lần nữa, nhắm mắt lại trước khi bắt lấy môi cô.

Có lẽ thời gian như ngừng trôi đi khi Armin hôn Annie, môi anh nhẹ nhàng chạm lên môi cô một cách chậm rãi, ngập ngừng một cách đau khổ.

Đôi mắt Annie mở to, có lẽ đôi môi mềm mại của Armin áp vào môi cô đã xâm chiếm mọi giác quan của cô và làm cô tê liệt, cô muốn nhắm mắt lại, luồn những ngón tay vào tóc anh, hôn anh cho đến khi phổi cô phát ra tiếng, nhưng không thể.

Môi của Armin chậm lại cho đến khi chúng hoàn toàn ngừng di chuyển, anh không muốn rút ra, anh không muốn nhìn thấy những gì đáng lẽ không nên viết trên khuôn mặt cô, vì vậy anh tách ra, không dám mở mắt. Những ngón tay quấn quanh eo cô của anh đang run rẩy, như đã mất trí và giờ Armin đã kiểm soát được chúng.

Nhưng anh không buồn vì nó, Annie kéo anh xuống, chạm lên môi anh lần nữa, lần này anh choáng váng, đầu óc quay cuồng khi Annie hôn lên môi anh, bắt lấy môi anh bằng những nụ hôn mãnh liệt nhưng dịu dàng. Trái tim anh lỡ nhịp, đôi môi mềm mại của cô là thứ duy nhất trong tâm trí anh.

Annie yếu đi khi Armin đáp lại cô, cả hai đều đảo hàm đồng bộ với nhau, thưởng thức hương vị của nhau mà trước đó không ai biết là có thể xảy ra, Annie dựa vào cánh tay bị khóa sau cổ Armin để nâng đỡ trọng lượng của mình, cô không thể tin vào đầu gối của mình, sau đó cô nhận thức được những ngón tay của mình, cách chúng lướt qua mái tóc cắt ngắn của Armin, nhột nhạt vào đầu chúng, và khi Armin rùng mình khi chạm vào, ngón chân cô cuộn tròn trong giày.

Armin tách khỏi Annie khi anh cần hít thở, anh muốn có bằng chứng rằng điều này đang xảy ra và không phải là một ảo tưởng hoang đường khác trong trí tưởng tượng của anh, mà là sức nóng tỏa ra từ cơ thể cô ấy, những ngón tay cô ấy vui chơi trên tóc anh, Armin có thể say trên môi cô, trên mùi hương của cô.

Một giọng nói nhỏ khàn khàn rời khỏi miệng anh, bị bóp nghẹt bởi môi cô, Armin nhút nhát mà anh biết đã biến mất. Trong vòng tay của cô, anh như được tái sinh, niềm hy vọng trong anh bừng tỉnh.

Anh ôm chặt lấy eo cô, dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không muốn buông em ra, anh không muốn để em đi, anh không muốn để em đi-

Nhưng Annie rút ra, quần biên ấm áp chạy trốn phổi, khuôn mặt đỏ bừng. Khi mở mắt ra, cô bắt gặp đôi mắt đại dương vô tận của anh, khép hờ, không thể tin được.

Thị giác của Annie trở nên mơ hồ khi cô ấy thốt lên: “Đáng lẽ anh nên làm điều này từ lâu rồi.”

“sao họ lâu thế nhỉ?” Jean tự hỏi thành tiếng, khi anh đi đến nơi anh nhìn thấy Armin và Annie trước đó, anh đánh thức họ mười phút trước, và vì họ không tham gia cùng, Connie nghĩ rằng họ trông rất mệt mỏi nên có thể đã ngủ tiếp, và Jean vô tình được giao nhiệm vụ kiểm tra họ.

“Này-” Jean mở miệng hét lên một câu xúc phạm hoặc điều gì đó khi anh ta rẽ vào góc đường đến chỗ họ đang đứng, nhưng tiếng hét đó dừng lại trong cổ họng, và chân anh ta cố định tại chỗ đó.

Annie dán mắt vào Armin, hai tay ôm nhau trong vòng tay không thể tách rời, khuôn mặt đỏ bừng khi đang hôn sâu, không để ý đến xung quanh, lạc vào nhau.

Jean từ từ thu dọn đồ đạc, lùi lại từng bước mà anh đã đến nơi mọi người đang đợi anh. Một phần trong anh đang ghen tị với Armin, ghen tị với cách cậu ấy tìm thấy niềm an ủi trong vòng tay người khác, bất chấp quá khứ khủng khiếp mà họ đã có với nhau. Nhưng anh hạnh phúc hơn thế, hạnh phúc khi Armin bước ra khỏi thế giới của mình và ở bên người cậu ấy yêu nhất.

Armin đã can đảm đến mức nào để ra tay? Hoặc có thể Annie là người bắt đầu chuyện này?

Cảm giác như thế nào khi được yêu bởi người mà cậu quan tâm nhất?

Jean không tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi của mình, anh bước vào phòng nơi những người khác gần như đã ăn xong rồi.

“Cậu không tìm thấy họ?” Connie hỏi, quất mạnh tay vào khăn trải bàn.

“Họ ở trên đường đến.”

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[AruAni] I Don’t Want to Let You Go

Bình luận về bài viết này