[PokoPiku] Slice Of Life

Author: TheNinjaSheep

Translator: Di

Rating: T

Characters: Porco x Pieck

Summary:

Mọi người biết Pieck Finger và Porco Galliard đều biết một điều chắc chắn: Họ luôn ở bên nhau.

Slice Of Life

Mọi người biết Pieck Finger và Porco Galliard đều biết một điều chắc chắn: Họ luôn ở bên nhau.

Mọi người đều có nghi vấn của mình nhưng không ai dám hỏi người nắm giữ Titan Hàm rằng liệu gã có dính líu gì đến người nắm giữ Titan Chiến Xa ngoài tình bạn không vì sợ gã nổi cơn thịnh nộ. Nhưng sự thật, ngay cả họ cũng không biết. Họ luôn đồng hành cùng nhau trên chiến trường, ở Liberio, họ tin tưởng và luôn ủng hộ nhau… Cuộc sống của họ cũng bị ràng buộc bởi lời nguyền máu quỷ, đó là một quả bom hẹn giờ không ai trong số họ có thể tránh được, vì vậy sẽ không bao giờ quan trọng nếu chúng là ‘cái gì đó’ bởi vì chúng là ‘tất cả mọi thứ’.

Đó là những gì Pieck đã nghĩ cho đến ngày hôm đó bên trong những bức tường của quận Shiganshina, trước khi Rung Chấn phá vỡ các bức tường và đe dọa thế giới. Ngay lúc đó thế giới của cô vỡ vụn trước mắt. Họ luôn ở bên nhau cho đến khi họ không còn, họ là ‘tất cả’ cho đến khi ‘không có gì’.  

Lần cuối họ nhìn thấy nhau, cô đi lên cầu thang phía sau Eren Jaeger, xích Gabi như một biện pháp đảm bảo, gã đang ở tầng đầu tiên trong số các thành viên phái Jeager chờ đợi tín hiệu biến hình của cô và cố gắng ăn Titan Thủy Tổ. Họ đã chiến đấu cùng nhau nhưng Pieck không bao giờ có cơ hội để nói lời tạm biệt với Porco và thậm chí còn ít thời gian hơn để thương tiếc về sự mất mát của mình bởi vì Rung Chấn bắt đầu và thế giới cần được cứu. 

Khi kế hoạch của cậu sáng tỏ trong cát

Cậu sẽ ước gì, nếu cậu có một cơ hội?

Đầu tiên, gã cảm thấy nóng, sau đó là cơn đau dữ dội, sau đó không có gì, bóng tối bao trùm lấy gã với những tua như móng vuốt. 

Khi Porco mở đôi mắt không tập trung, gã cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức và có thứ gì đó đè nặng trên ngực, gã chớp mắt vài lần cho đến khi rõ ràng hiện ra: Gã đang nằm trên một chiếc giường – được cung cấp cho gã sau khi gã bất tỉnh khi thừa hưởng Titan Hàm, gã đoán – và mái tóc đen của Pieck xâm chiếm tầm nhìn của gã. Cô nằm cạnh gã, gối đầu lên ngực gã, gần đến mức gã có thể ngửi thấy mùi hoa oải hương và hoa nhài từ mái tóc của cô và gã thích nó, cô cũng đang thở chậm, có lẽ đang ngủ. 

Gã từ từ hít vào, tận hưởng sự yên tĩnh trong căn phòng trong khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ. 

“Chuyện gì đã xảy ra?” Gã tự hỏi trong đầu cho đến khi mọi thứ ập xuống gã. Thất bại của Reiner, mất mát của anh trai gã, thất bại của Marley trên hòn đảo quỷ, cô gái Ymir đó, Titan Hàm…

Gã không thể nhớ bất cứ điều gì sau khi họ tiêm dịch tủy sống của Titan vào cổ gã, gã không thể nhớ những gì gã nghĩ hoặc cảm thấy vào lúc này, có một khoảng trống trong hồi ức của gã và… khi đó gã nhìn Pieck. Cô trông xanh xao và mệt mỏi, có quầng thâm dưới mắt và hình ảnh tổng thể của cô hơi xấu xí chắc chắn là kết quả của việc cô ở bên trong dạng Titan của mình trong nhiều tháng liền. 

Gã di chuyển cánh tay phải của mình một cách chậm rãi và vuốt ve mái tóc đen một cách cẩn thận, gần như không chạm vào. Gã tê tái nhưng sự hiện diện trấn an của Pieck đủ để chịu đựng những gì sắp xảy đến, trong giây phút đó gã cảm thấy mãn nguyện, bình thản hơn bao giờ hết. 

“Pokko?”

Giọng nói ngái ngủ của Pieck đưa gã trở lại sau những suy tư. 

“Này…” Gã chào một cách mệt mỏi trong khi Pieck chuyển sang nhìn gã rõ hơn, gã giữ tay mình trên tóc cô. 

“Cậu cảm thấy thế nào?”

“Mệt quá, tê rần…” Gã dừng lại một lúc để thu thập suy nghĩ và cảm xúc của mình rồi nhìn thẳng vào mắt cô, “Và sợ hãi, không thể quay đầu sau mọi thứ, hử?”

Cô lắc đầu, “Không có, nhưng cậu không cô đơn đâu.” Và cô vỗ vào mũi gã một cách ngọt ngào, gã cau mày nhưng không bình luận về điều đó như gã đã từng. Điều đó dường như cảnh báo Pieck vì cô bắt đầu chuyển sang tư thế ngồi trên giường và bắt đầu nghịch tóc Porco. 

Sau đó: “Tóc của cậu là một mớ hỗn độn…” 

“Tôi không thể lúc nào cũng trông hoàn hảo cả, hãy cho tôi nghỉ ngơi, Pieck.” Cô cười khúc khích và làm xù tóc gã nhiều hơn, “Này!” Gã phản đối nửa vời, nắm lấy bàn tay trên tóc gã và đặt nó lên trái tim mình. Không cần suy nghĩ nhiều, Pieck đan các ngón tay vào nhau. 

Họ im lặng nhìn chằm chằm vào hư không trong một lúc, đắm chìm trong yên bình và tĩnh lặng mà tin tưởng lẫn nhau, trước khi họ phải tham gia vào những trận chiến bất tận và phục vụ mục đích của mình là vũ khí quái vật.  

“Hãy nói cho tôi biết Titan của tôi không xấu như Chiến Xa đi.”

Pieck khẽ khịt mũi trước câu hỏi khó đỡ của Porco, hoặc có thể đó là việc gã dám gọi Titan của cô là xấu một cách vô liêm sỉ. Cô chỉ ngồi đó chăm chú quan sát khi gã di chuyển trên giường. Cô có thể trêu chọc gã về điều đó nhưng nó trông giống Marcel khiến cô đau lòng. 

“Pieck?” Gã hỏi, đưa cô trở lại thực tại. 

Cô thở dài, cô muốn xoa dịu tâm trạng và trêu chọc gã nhưng gã cần biết. 

“Nó trông giống… của Marcel…”

Porco thầm thở hổn hển với chính mình và sau đó để lại sức nặng của tất cả những gì đã xảy ra đè lên mình một lần nữa: Giờ đây gã đã là một Chiến binh.

“Cậu sẽ ổn thôi, Pokko.”

“Pieck, đừng…” Lần này gã cố khuyên nhủ cô vì đã sử dụng biệt danh khốn nạn đó nhưng giọng gã vỡ ra trước khi gã có cơ hội để quát mắng cô. 

Sự vắng mặt của Marcel đã ám ảnh nhà Galliard trong nhiều năm, anh ấy được định hướng tới những điều lớn lao hơn nhưng lại rời bỏ thế giới này khi còn quá trẻ. Marcel là người đã đặt cho Porco biệt danh đó khi họ còn nhỏ, và bất chấp sự phản đối của gã, người anh lớn của gã vẫn gọi gã như vậy, “Nó có nghĩa là “Bé nhỏ”, và em là em trai của anh, Pokko.” Đó là những gì Marcel nói khi cuối cùng gã từ bỏ và cam chịu để được gọi bằng biệt danh đó nhưng không phải trước khi giải thích về ý nghĩa của nó. Sau đó, họ tham gia Chương trình Chiến binh và mỗi khi Reiner trêu chọc gã, cậu ta gọi gã là ‘Pokko’. Đau nhất là cái ngày mà tất cả bọn họ đều thừa hưởng sức mạnh của Chín Titan ngoại trừ gã, khi Reiner cũng gọi gã là ‘Pokko’ nhưng thay vì một nụ cười sợ hãi, gã lại nhận được một nụ cười nhếch mép hơi trịch thượng. Gã ghét cái biệt danh như bị tạt axit vào ngày đó. 

Là em trai của Marcel, gã cũng nhận được một chiếc băng tay màu đỏ, nhưng gã không cảm thấy gì khi trở thành người Marleya danh dự. Gã hạnh phúc cho cha mẹ và tự hào về anh trai mình nhưng trên hết, gã cảm thấy tê liệt, bị phản bội bởi quân đội và cô đơn. Marcel sẽ trở thành một người hùng và gã phải ở lại và quan sát từ bên lề thay vì hỗ trợ anh ấy. 

Gã cảm thấy mình như một kẻ thất bại. Marcel là một nhà lãnh đạo, Pieck thông minh, Zeke là “Cậu nhóc kỳ diệu”, Annie, Bertholdt và Reiner đã là những anh hùng nhưng còn gã thì sao?

Một bàn tay trên mái tóc gã đã đưa Porco trở lại sau chuyến đi ngược dòng ký ức. Gã lau mắt bằng những giọt nước mắt còn mới và để mình chìm đắm trong những cái vuốt ve mềm mại mà bàn tay Pieck làm trên tóc gã. Vài phút sau, gã có chút can đảm và thực sự ôm cô, hít một lần nữa mùi hương êm dịu trên tóc cô. 

Khi mất Marcel, gã đã có được Pieck và đổi lại cô đã có được gã. Kể từ đó họ luôn ở bên nhau.

Họ được cử đi để hỗ trợ ở tiền tuyến khi các quốc gia khác nhận được tin tức về việc Marley không bảo đảm được đảo Paradis và tiến hành một cuộc tấn công vào lục địa. 

Porco không có thời gian để tang Marcel với cha mẹ. Tư duy nhanh nhạy và sự dũng cảm của gã đã cứu sống nhiều người Eldia trong chiến hào, bao gồm cả Reiner, những người mà lòng trung thành và danh dự của anh đã bị hoen ố vì thất bại của anh. Là một Đơn vị, các Chiến binh đã dành nhiều năm trên chiến trường xa nhà để chiến đấu vì một quốc gia đối xử với họ như cặn bã bất kể thế nào, để họ có thể phục vụ mục đích của mình. Trong chiến trường, Titan Hàm và Titan Chiến Xa là một lực lượng cần có: Họ dễ dàng đọc chuyển động của nhau, họ chiến đấu song song và đánh tan quân đội bằng móng vuốt và súng, họ là một đội được tạo ra để thành công.

Và khi họ có những khoảnh khắc hiếm hoi để nghỉ ngơi, ngay cả khi Pieck ở bên trong Titan Chiến Xa hàng tháng liền, họ vẫn luôn ở bên nhau. 

“Cậu có nghĩ rằng Titan của chúng ta có thể hôn không?” Porco hỏi từ đâu khi gã đang uống rượu bên cạnh Chiến Xa. 

“Cậu say rồi, Pokko.” Giọng nói trầm khàn và tựa kim loại của Chiến Xa đáp lại gã. 

“Im đi, tôi không có say.” Gã nhấp một ngụm khác từ chai và ngả đầu vào cánh tay của Titan, để hơi ấm của nó bao trùm lấy gã. Gã nhắm mắt lại và nghĩ trong giây lát rằng nếu họ ở Liberio, Pieck có thể uống một ly với gã và đi dạo qua các con phố trong khi nói về một câu chuyện vô nghĩa ngẫu nhiên nào đó được kể bởi một trong những người trong Đơn vị Chiến xa hoặc cập nhập cho gã việc điều trị của cha cô. Gã nhớ cô, cô ở đó nhưng không phải, gã muốn ôm cô, ngửi tóc cô và chạm vào làn da mềm mại của cô, không phải làn da chai sạn của Titan, mùi thuốc súng và một giọng nói của thế giới khác. 

Đột nhiên, âm thanh của hơi nước truyền đến tai gã nhưng trước khi gã có thể phản ứng với nó, gã cảm thấy mũi mình nóng ran và một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng nữ tính, đôi mắt to như cái đĩa. 

“Cậu đi ra, hả?” Gã nói khi đã bình phục, ngẩng đầu lên để quan sát Pieck, vẫn còn được gắn vào gáy Chiến Xa và đưa cho cô cái chai, “Đó là một loại bia rẻ tiền, vì vậy…”

“Không sao đâu, Pokko!” Cô vui vẻ hớn hở phớt lờ ánh mắt giận dữ của Porco trong khi nhấp một ngụm cho mình và nuốt một cách ngon lành.

“Pieck…” Gã khuyên nhủ.

“Cái gì, Pokko?” Gã thở dài, cô làm bất cứ điều gì cô muốn bất cứ khi nào cô muốn và gã không có khả năng từ chối cô bất cứ điều gì. Sự thật là… Porco không thực sự chắc chắn, nhưng gã có một suy nghĩ kỳ lạ rằng có thể, chỉ có thể, gã bắt đầu cảm thấy những điều khác đối với Pieck, ngay cả khi gã không chắc suy nghĩ của cô về vấn đề này. Cô có muốn gã trở lại không? Nó thậm chí không quan trọng? Dù sao thì cô cũng sẽ chết trước gã, gã nghĩ vậy. 

Cậu sẽ ước gì, nếu cậu có một cơ hội?

Trong một thời điểm khác, trong một kiếp sống khác, họ có thể là bất cứ thứ gì. Có thể gã sẽ là một gã bốc đồng và cô sẽ vẫn kỳ quặc như ngày nào, nhưng họ có thể có cơ hội hẹn hò như những người bình thường và đi bộ gần bến tàu và ngắm hoàng hôn, nắm tay nhau mà không sợ bị báo cáo, đánh đập và đuổi về khu tập trung. Marley sẽ không tồn tại và có thể cả lời nguyền của ác quỷ đối với Ymir Fritz… Marcel sẽ còn sống, anh ấy sẽ nổi tiếng hơn với các cô gái – có lẽ, có lẽ -bởi vì anh ấy là một người dễ tính và điều đó tốt với Porco vì gã sẽ có Pieck và một mình Pieck: Họ sẽ nói chuyện, hôn và làm tình không vội vã và họ sẽ dọn đến ở cùng nhau, sau đó kết hôn và có con, ít nhất là một trong những hy vọng. Một cô con gái… và chúa ơi, con bé sẽ được chiều chuộng, bởi vì không gì có thể ngăn cản gã cố gắng cho con gái mình bất cứ thứ gì con bé muốn trên thế giới nếu gã có thể, và Marcel cũng sẽ chiều chuộng không có hồi kết, và cha mẹ gã và cha của Pieck và… và những ngày họ sẽ dành để đếm những ký ức và ước mơ, những khoảnh khắc quý giá được sống trong hạnh phúc và tự do thay vì giết những người lính và đếm những ngày trước khi họ chết. 

“Mơ mộng hả, Pokko?” Gã tự nhủ và đỏ mặt tía tai sau khi mất cảnh giác trước đối tượng trong mơ của mình. 

Gã thở dài, “Đại loại là…” Gã lặng lẽ thừa nhận, Pieck lại cười khúc khích. 

“Những điều hạnh phúc?” Cô nói, cô tò mò nhìn vào đôi má ửng hồng của Porco. 

“Những điều không thể, ý tôi là…” Gã thở dài mệt mỏi một lần nữa, rồi lại nhìn cô, “Trả lại cho tôi chai bia của tôi, hiện tại tôi vẫn chưa đủ say.”

“Chẳng vui gì cả.” Cô càu nhàu và quay vào trong gáy Chiến Xa một lần nữa. Gã khó chịu cựa mình, cảm thấy tội lỗi như thế nào nhưng trong lồng ngực nóng bừng bừng mà gã không biết phải làm thế nào để chữa trị vào lúc này, gã thà say bên cạnh bạn mình còn hơn ước một điều gì đó bị cấm đoán.

Gã nghĩ rằng thời gian nghỉ ngơi duy nhất giống với suy nghĩ mơ mộng này là các Chiến binh nhỏ. Zofia, Udo, Falco và Gabi đã cư xử như những đứa trẻ của họ: Chúng sẽ quấy rầy Pieck và cô sẽ chơi với chúng nếu cô không quá mệt để ngủ ngay tại chỗ và gã sẽ chụp ảnh và tống tiền Pieck để ngăn chặn danh tiếng của cô. Một vài ngày, và sau đó cô sẽ đánh cắp những bức ảnh từ gã và gã sẽ là “Pokko” một lần nữa và tất cả họ sẽ là những người bình thường gắn kết với nhau qua những trò đùa và bữa ăn cho đến khi Magath hoặc Koslow yêu cầu lũ quái vật trở lại tiêu diệt kẻ thù của Marley. 

Những ngày đó là khó khăn nhất, vì họ đã chiến đấu cùng nhau nhưng gã đã nhớ Pieck trong nhiều tháng. Sau thất bại tại Paradis, trên chiến trường, họ luôn ở bên nhau. 

Ngay từ đầu Porco đã biết rằng cái danh hiệu người Marley danh dự là một trò hề, nhưng tốt hơn là trở thành một người Eldia bình thường. Gã biết điều đó từ những câu chuyện mà Pieck kể cho gã sau khi tập luyện. Cha cô bị bệnh rất nặng và chỉ sau khi cô trở thành người nắm giữ Titan Chiến Xa, ông mới được chính phủ Marleyan cho phép điều trị y tế, điều mà mẹ cô không có cơ hội khi bà qua đời. Cha mẹ gã cũng có thể cải thiện cuộc sống, họ có thể bán rau ở chợ của người Marley, nhưng gã buộc phải ở lại quân đội để chờ cơ hội trở thành Chiến binh. 

Danh hiệu, tuy nhiên, đi kèm với các đặc quyền của nó. Những cô gái Marley sẽ tán tỉnh gã một cách không biết xấu hổ và gã, ít nhiều sẽ đáp lại sự ưu ái một vài lần, nhưng gã biết rằng đó không phải là điều gã có thể tự do làm cũng không phải điều gã muốn, nhưng ít nhất gã có thể vượt qua rào cản và các bức tường của khu tập trung để có đồ uống nếu gã muốn. 

“Thỏa thuận với hai người là gì?” Giọng của Colt lớn hơn sau chai bia thứ ba và Porco bắt đầu hối hận vì quyết định theo cậu ta một lần. Bên cạnh họ, một vài cái đầu quay lại nhìn gã và vài cái nháy mắt bay về phía gã nhưng gã phớt lờ họ, bối rối. Đã từng, gã sẽ cảm thấy tự hào về thành công của mình với các cô gái, nhưng ngày nay hầu hết họ chỉ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai, phong cách trai hư và chiếc băng màu đỏ. 

Pieck, tuy nhiên, nhìn thấy gã, cô luôn luôn. 

“Chúng tôi là gì, ý cậu là vậy?” Colt gật đầu, gã nhún vai, “Nó không quan trọng.”

“Vấn đề là, một nửa các thành viên Đơn vị Chiến xa và Eldia phải lòng cô ấy.” Cậu ta gần như hét lên một lần nữa và Porco thúc cậu ta để im lặng, cảm thấy quá tự giác so với ý thích của mình, “Hơn nữa, ngay cả khi cuộc sống của chúng ta sắp kết thúc, tất cả chúng ta đều xứng đáng được nghỉ ngơi, cậu có nghĩ vậy không?”

“Cậu say rồi, Colt, và tôi quá tỉnh táo cho cuộc trò chuyện này.”

“Thôi nào, Porco!” Colt rên rỉ. 

Trong những lúc như thế này, sự vắng mặt của Marcel gây tổn thương nhiều nhất và sự căm phẫn của gã dành cho Reiner cũng tăng lên. Đó là những lúc gã ước mình có thể dựa vào kỹ năng quan sát và sự bầu bạn của anh trai, cùng nhau uống rượu và tán gái hay bất cứ điều gì, nhưng ở đây gã đang hành động như một người lớn với một Colt trẻ trung và cương nghị. 

Reiner chết tiệt và sự kém cỏi của cậu ta. 

“Tôi cũng muốn được yêu.” Colt tiếp tục với câu nói luyên thuyên, những lời nói lảm nhảm không mạch lạc, “Tôi biết tôi là người tiếp theo, tôi muốn cứu gia đình mình khỏi tội ác của chú tôi nhưng vẫn… không công bằng phải không?” 

Lúc này bia bắt đầu có cảm giác như nước, gã cần thứ gì đó mạnh hơn. 

“Ừ… đúng vậy, Colt, đúng vậy.”

Paradis là hòn đảo của quỷ dữ nhưng không phải vì nỗi kinh hoàng đến từ nơi đó, mà là từ những cơn ác mộng ập đến trong tâm trí Pieck sau đó. Khi sự phản bội của Zeke bị một Magath phẫn nộ tiết lộ cho họ, cô biết trong thâm tâm rằng cô nên nghi ngờ hắn ta nhiều hơn và khi cô và Porco được giao nhiệm vụ tìm kiếm càng nhiều thông tin về quá khứ của Zeke và đồng bọn của hắn ta càng tốt, cô cảm thấy buồn nôn với tất cả những gì họ tìm thấy. 

Porco đã tận dụng rất tốt những đặc điểm đẹp trai của mình ở chỗ này chỗ kia trong khi cô tìm đường vào vòng tròn có ảnh hưởng của Marley, họ được phép ra ngoài mà không cần đeo băng tay trong vài giờ và họ sẽ qua đêm tại nhà của Pieck để cố gắng kết nối các điểm lại. Kế hoạch phức tạp bắt đầu từ bốn năm trước và đã được lên kế hoạch trong gần một thập kỷ. Cha cô đang nằm trong bệnh viện, vì vậy họ sử dụng phòng khách để đặt tất cả các giấy tờ trên sàn nhà, đính kèm hình ảnh, tên tuổi, ngày tháng… sau đó Pieck sẽ sao chép nó thành một cái gì đó họ có thể trình bày cho Magath trong khi Porco nấu cho họ ít thức ăn và rót một ít cà phê cần thiết. Họ cần đưa Falco và Gabi đến nơi an toàn, họ cần lấy Titan Thủy Tổ từ Eren Jaeger, họ cần khiến Zeke phải trả giá cho cuộc đột kích vào Liberio, cho sự phản bội của hắn ta, cho niềm tin đã mất. 

“Nghỉ ngơi đi, Pieck.” Giọng nói của Porco khiến cô giật mình, cô đang ngồi trên sàn để viết mọi thứ theo thứ tự khi gã đến gần cô với một tách trà. 

“Chuyện gì đã xảy ra với cà phê?” Cô hỏi lơ đãng khi nhận lấy chiếc cốc đang bốc hơi từ gã, những ngón tay của họ chạm nhẹ. 

“Còn rất nhiều nhưng tôi không thể để cậu uống quá nhiều caffein, cậu cần phải nghỉ ngơi.”

“Tôi sẽ nghỉ khi tôi chết, Pokko.” Cô rên rỉ.

“Đừng nói vậy.” Gã mắng lại bằng một giọng trầm thấp và ngồi xuống bên cạnh cô. Pieck dựa vào gã và gã lướt tay qua vai cô trong khi cả hai cùng nhâm nhi tách trà trong im lặng cho đến khi Pieck dựa vào vai gã nhiều hơn, gần như vuốt ve nó bằng má và mũi cô và gã cũng nghiêng mình và áp má mình lên đầu cô và thở dài.

“Porco…” Pieck bắt đầu nhưng lại dừng lại.

“Hửm?” Gã ậm ừ, từng đợt giọng gã truyền đến má và ngực cô, lấp đầy bụng cô với cảm giác ngứa ran mà Pieck không thể giải thích được, “Chuyện gì vậy?” Gã hỏi. Pieck im lặng trong vài giây trước khi cô ngẩng đầu lên nhìn gã, gã như cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra vì gã đưa bàn tay đang cầm tách trà lên và chạm vào má Pieck bằng ngón tay cái rồi nhìn vào mắt cô.

Họ chia sẻ một cuộc trò chuyện im lặng trước khi Pieck phản ánh cử chỉ của gã và thu hẹp khoảng cách giữa họ. Không bỏ lỡ một nhịp nào, Porco ôm lấy cô và ôm cô vào lòng trong khi họ hôn nhau. Nó dịu dàng và ngập ngừng nhưng đầy tin tưởng và yêu thương. 

Họ luôn ở bên nhau, nhưng họ đã trở thành một trong đêm đó. 

Trong nháy mắt, giấc mơ tan vỡ và họ lên đường đến Paradis. Reiner hướng dẫn họ qua các bức tường và giúp họ thâm nhập vào phòng tuyến của phái Jaeger. Họ quá tự mãn, đắm chìm trong ảo tưởng về chiến thắng của Eren đến nỗi họ không bao giờ để ý đến những người lính Marley và Chiến binh tham gia vào chiến tuyến của họ. Điều đó ổn với Pieck, sự cuồng tín thường khiến mọi người trở nên cẩu thả và bất cẩn, nhưng với Porco thì điều đó không dễ dàng như vậy. 

“Cậu đùa với tôi à!” Gã phàn nàn riêng với cô, “Cậu không thể chắc chắn rằng hắn ta sẽ không ăn cậu ở đó, hắn ta sẽ không tin tưởng cậu, cậu biết điều đó.”

“Nhưng cậu sẽ ở đó với tôi.” Cô lý luận. 

“Pieck…”

“Đó không phải là kế hoạch khôn ngoan nhất, nhưng họ có Gabi, họ sẽ không nhận thấy cậu đang ở đó… nếu cậu ăn Eren Jaeger trong khi hắn ta bị phân tâm bởi mưu đồ của tôi, chúng ta có thể về nhà, Porco, làm ơn.”

Cuối cùng thì họ cũng làm theo kế hoạch của Pieck, họ có được Eren ở nơi họ muốn, Reiner đến đúng lúc để chiến đấu chống lại hắn ta và họ gần như đã làm được, nhưng với sự xuất hiện của Zeke, tất cả đã mất hút. Colt chết và Porco hy sinh bản thân để cứu Reiner và Falco, và trước khi Pieck kịp nghĩ về điều đó hoặc thương tiếc gã, hai đội lính của phái Jeager đã tấn công cô và sau đó thế giới rung chuyển, những bức tường vỡ vụn và trái tim cô tan nát. 

Sống sót sau trận chiến không bao giờ là một lựa chọn, nhưng Pieck không bao giờ muốn ra đi nhiều hơn những ngày sau thất bại của Eren. Cô quay trở lại Marley để chữa lành vết thương thể xác, dành thời gian cho cha và các ứng cử viên Chiến binh, nhưng trên hết, để đau buồn, khóc lóc và cảm nhận mọi thứ mà cô buộc phải gạt sang một bên với Rung Chấn. Giờ đây, cô biết những người Eldia đều được kết nối với nhau qua Toạ Độ, và cô đã nhiều lần mơ về khoảnh khắc linh hồn và bản chất của mình sẽ cùng với Porco ở nơi thanh tao đó. 

Họ luôn ở bên nhau, họ là ‘cái gì đó’ và ‘mọi thứ’ cho đến khi ‘không còn gì’ ngoài ký ức.

Bình luận về bài viết này