[JeanKasa] People Help the People – 1

Author: shm213

Translator: Di

Rating: M

Characters: Jean x Mikasa

Summary:

Cuộc chiến cứu lấy nhân loại đã kết thúc. Họ đã thắng. Cái chết và sự hủy diệt đã kết thúc, ít nhất là về mặt vật chất.

Giết người cô yêu nhất trong cuộc đời khiến Mikasa Ackerman bị hủy diệt hoàn toàn, để cô thực sự cô độc trên thế giới này. Trong khi phần còn lại của thế giới xây dựng lại, cô và phần còn lại của Trình sát đoàn chỉ mới bắt đầu đối mặt với rào cản tinh thần của họ.

Chiến tranh có thể đầy đau khổ, nhưng hòa bình là điều dễ chịu, chỉ mang lại những gì đã bị bỏ qua khi họ chiến đấu vì mạng sống của mình. Đối với Mikasa, chỉ đang cố gắng hiểu những gì cô nghĩ là sự phản bội của Eren, và học cách chữa lành một lần và mãi mãi. Đối với Jean, đó là quên đi vết máu trên tay và tìm kiếm một con đường mới trong cuộc sống. Có lẽ họ có thể giúp đỡ lẫn nhau.

People Help the People

Chapter 1

Tay cô run rẩy, lưỡi kiếm gần như tuột khỏi ngón tay. Những tiếng la hét bị bóp nghẹt bởi tiếng tim cô trong lồng ngực, tầm nhìn của cô mờ đi bởi hơi nước từ những con Titan đang khô héo và nước mắt của cô. Cậu bất động, ngồi tựa lưng vào gốc cây như sắp chợp mắt. Cơ thể không hề hấn gì, nhưng tròng mắt xanh mờ đi.

“Kết thúc rồi.”

Cậu ngước nhìn cô, không bối rối bởi những giọt nước mắt đang chảy tự do từ đôi mắt cô.

“Làm ơn đi, Eren. Mình không thể làm điều này. Cậu biết mình không thể mà!”

Cậu vươn bàn tay rám nắng, nắm chặt một trong những lưỡi kiếm của cô, máu đã thấm đẫm kim loại bạc, đưa nó đến cổ họng cậu.

“Cậu có thể.”

Cô nhắm mắt lại, những tiếng kêu đau xé ruột, cơ thể co giật, run rẩy cố gắng rút lưỡi kiếm ra, nhưng cậu đã giữ nó ở cổ mình, những giọt máu nhỏ xuống da.

“Mình xin lỗi. Mình rất xin lỗi. Mình yêu bạn. Mình đã luôn yêu cậu.”

Đôi mắt cô hé mở, cố gắng nhìn cậu lần cuối. Cậu nhìn cô chằm chằm, một nụ cười nhỏ nở trên môi chỉ trong giây lát, và cô không chắc mình có tưởng tượng ra điều đó hay không nữa.

“Làm ngay đi, Mikasa.”

Không còn cách nào khác. Nước mắt rơi càng lúc càng nhanh, nếu điều đó là có thể. Điều này sau đó đã kết thúc. Như thể sự chết chóc và tàn phá xung quanh họ đã tan biến. Chỉ có họ, trong khoảnh khắc đó, không có Rung Chấn, không có chiến tranh sau lưng họ. Chỉ có cô và cậu trai đã cứu cô mười năm trước. Người mà cô đã định giết. Trong khoảnh khắc đó, cô đã chọn vì sự tỉnh táo của chính mình, nhớ lại mọi điều tốt đẹp, trước khi thế giới chống lại họ, trước khi Đại Hình phá vỡ thành Rose và trước khi họ là những người lính. Cô mỉm cười, môi run run.

“Hẹn gặp lại, Eren.”

Mikasa tỉnh dậy, thở hổn hển, tim đập thình thịch và khuôn mặt ướt đẫm vì khóc trong giấc ngủ. Phổi của cô co lại và mở rộng, cố gắng tách oxy khỏi không khí một cách dữ dội.

Chỉ là giấc mơ chỉ là giấc mơ chỉ là giấc mơ.

Ngoại trừ nó không phải. Đó là một ký ức bây giờ, chỉ vài tuần tuổi. Như thể bộ não của cô liên tục nhắc nhở cô rằng cô đã giết Eren, như thể cô có thể quên được trong đời. Thật trớ trêu làm sao khi cô đã bảo vệ cậu trong suốt một thập kỷ, giữ đúng lời hứa với dì Carla, cuối cùng lại là người kết liễu cuộc đời cậu.

Cơn kinh hoảng dâng trào trong huyết quản khi căn phòng khiêm tốn xung quanh cô biến mất, chiến trường lại nổi lên như thể cô đã được vận chuyển trở lại khoảnh khắc đó. Bầu không khí đỏ như máu, tràn ngập mùi thịt cháy khi cảnh vật bị chà đạp bên dưới Rung Chấn. Cô gần như cảm thấy cái cách mà lưỡi kiếm của cô lại cắt qua cổ họng cậu.

Thở đi. Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra. Giống như Hange đã dạy cô hồi ở Trình sát đoàn khi Eren và Armin lại bắt tay vào một kế hoạch liều lĩnh.

Trái tim cô ổn định, nhưng cơn hoảng loạn thoát ra của cô không thể chữa lành nó. Đáng lẽ ra là cô. Cậu đã làm tất cả điều này cho họ, phải không? Ngay cả sau khi tất cả những gì cậu đã làm. Armin cũng đã ra đi. Tại sao không phải là cô? Có phải cô đã bị bỏ lại một mình rồi không? Một điều mà cô đã lo sợ trong suốt những năm qua. Cái chết sẽ là một sự thương xót. Nhưng cuộc sống khiến cô bị tra tấn, sống lại khoảnh khắc đó hết lần này đến lần khác chỉ để trở về thế giới không có gia đình.

Mikasa gục đầu vào ván gỗ, đẩy tấm chăn trắng mỏng ra khỏi cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Những luồng ánh sáng mỏng manh từ cửa sổ chỉ ra rằng đó là thời gian vừa qua – thời điểm mà bình thường ở trụ sở của Trinh sát đoàn sẽ nhộn nhịp, nhưng không còn ai nữa. Trinh sát binh đoàn đã chết từ lâu, chỉ còn lại Connie, Jean, Levi và bản thân cô. Gabi, Annie và Falco đã chọn ở lại Liberio trong khi họ trở về Paradis. Thật không may cho họ, việc ngăn chặn Eren hủy diệt thế giới đã bị phái Yeager coi là phản quốc, vì vậy họ đã bị bỏ lại trong căn cứ cũ, chỉ được giúp đỡ bởi một vài mối liên hệ đồng cảm còn lại mà Levi có được. Nó chỉ xát muối vào vết thương. Cô thực sự là một kẻ phản bội, ngay cả khi cô muốn ngăn chặn Eren. Có lẽ cô nên tự nộp mình vào. Họ sẽ nói gì với cô? Họ sẽ làm gì với cô? Nội tâm cô chế giễu. Không có gì tồi tệ hơn cô sẽ làm với chính mình.

Cô đẩy mình ra khỏi giường, đi đến phòng tắm. Levi sẽ không bao giờ để cô làm điều đó, như thể cuối cùng anh đã hành động như người thân của cô. Vì lý do nào đó, họ quan tâm đến cô. Mặc dù ban đầu cô không có động lực để làm sạch bản thân, chỉ thích nằm dài và thu thập bụi bặm và đau buồn trên giường của mình, Levi đã ít hào hứng với ý tưởng này. Bình trưởng thực tế đã kéo cô vào phòng tắm, quần áo và tất cả, để cô trong làn nước đóng băng và khóa cửa trong khi hét lên rằng cô là một nỗi xấu hổ đối với mọi Ackerman trước mặt cô. Sau đó, cô phát hiện ra rằng việc đập nước là một công cụ tuyệt vời để che giấu tiếng nức nở của mình, và nó có hiệu quả trong việc làm cô tê liệt, ít nhất là về mặt thể chất. Cô hy vọng Levi và những người khác đã quyết định rằng cô có một niềm đam mê mới cho sự sạch sẽ.

Phiên bản này giống hệt như phần còn lại. Cô thả quần áo sạch xuống sàn trong góc, lột sạch quần áo, sau đó bắt đầu vặn nước, không thèm điều chỉnh nhiệt độ vì dù sao nó cũng không bao giờ tăng đến nhiệt độ có thể chịu được, rồi ngồi bệt xuống sàn và khóc. Nhiều đến mức cô không chắc lượng nước từ vòi hoa sen và bao nhiêu là nước từ mắt mình. Cuối cùng, xà phòng sẽ chui vào mái tóc đã cắt và trên làn da nhợt nhạt của cô, trước khi cô lại tiếp tục nằm xuống và cuộn tròn trên gạch, ít nhất là cho đến khi các vết sủi hết sạch.

Thời gian cô dành để suy ngẫm về mọi thứ và mọi thứ – chủ yếu là Eren và Armin. Mọi ký ức hạnh phúc trong thời thơ ấu của họ đều được tiếp tục với nỗi kinh hoàng khi chứng kiến ​​họ chết đi, không thể làm gì được. Cô nhớ họ. Yêu thương họ. Vẫn yêu họ. Kể cả Eren, sau tất cả những gì cậu đã làm. Cô luôn biết rằng cô có thể sống mà không có họ, rằng cô sẽ cố gắng mang theo ký ức về họ, nhưng điều đó khó khăn hơn cô từng tưởng tượng rất nhiều. Ở một mình là một kiểu đau lòng mới.

Buổi tắm hôm đó cô tin là khoảng ba mươi phút. Họ đã kéo dài hơn trong suốt cả tuần, như thể nỗi đau đang tích tụ hơn là mờ đi. Cô hy vọng mắt mình không quá đỏ. Rõ ràng, họ có một người quan trọng để gặp vào ngày hôm đó, vì vậy cô đã chọn chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ nhất và quần tối màu mà cô có thể tìm thấy, trông ít trang nhã hơn và hơn thế nữa để tránh bị Levi chỉ trích.

Cô bước vào đại sảnh, tóc vẫn xõa trên vai, đụng phải một bóng người cao lớn. Cô nhìn lên.

“Ồ, xin lỗi Mikasa. Tôi không nhìn thấy cậu.”

Jean đang đi xuống hành lang, quá chăm chú vào việc đọc tờ báo trên tay để tránh va chạm với cô. Anh mặc một chiếc áo sơ mi sạch, được là phẳng và quần tây.

Cô cố gắng nở một nụ cười nhẹ với anh, nhưng nó giống như một cái nhăn mặt hơn, “Không sao đâu.”

Jean đã xa cách cô một cách bất thường kể từ khi họ quay lại. Đôi mắt anh căng thẳng. Giống như họ đầy tổn thương. Tất cả những gì cô có thể thấy ở họ là sự thương hại. Tiếc rằng cô đã mất rất nhiều, nhưng cô không xứng đáng với nó vì cô ấy đã tự chuốc lấy tất cả. Sự im lặng dày đặc khi họ đứng, ánh mắt cô nhìn xuống ván sàn, hy vọng anh không nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe.

Jean quay mặt đi, loay hoay với góc tờ giấy của mình, “Tôi đang đi đến nhà bếp sau đó đến văn phòng của Levi. Muốn lấy một cái gì đó để ăn trước khi bọn tôi đi ra ngoài.”

Cô gật đầu. Cô tắm lâu hơn cô nghĩ – họ sẽ đi lúc bảy giờ sáng hôm đó.

“Được chứ.”

Cô chuyển hướng từ con đường của Jean xuống hành lang, nhanh chóng đi về phía phòng của mình, hy vọng tránh những câu hỏi của anh và nhìn vào đôi mắt chết tiệt đó. Cô không nhìn thấy cách anh dừng lại trước khi bước đi, vật lộn với những phần anh muốn đuổi theo cô và những phần anh muốn để cô đi, mãi mãi.

Mikasa bước ra khỏi chiếc xe ngựa nhỏ sau Connie, nắm chặt chiếc mũ của cô để nó không bay đi khi gió quất tóc mái ngang qua mặt cô. Mặt trời vừa chớm buông, soi bóng những cánh đồng bát ngát xanh tươi.

Họ đã có một chuyến đi dài đến trang trại Reiss từ sáng đến chiều hôm đó. Levi đã thông báo với họ rằng Historia may mắn có một đứa con gái và đã yêu cầu những người còn lại của Trinh sát đoàn đến trình diện cô. Điều này rất quan trọng đối với họ, vừa để hỗ trợ bạn bè và đồng đội cũ của họ, nhưng cũng để hy vọng nhận được ân xá và miễn nhiễm – bằng chứng là một đống giấy tờ nặng nề mà Connie đang đeo trên vai. Đây là bước cuối cùng, cú hích cuối cùng để giải thoát họ khỏi quá khứ, hy vọng cho họ một cơ hội để tiếp tục cuộc sống của mình. Tất nhiên, về mặt giả thuyết.

Bất chấp nội tâm rối loạn, có điều gì đó về khung cảnh này đã mang lại cho cô sự bình yên. Những cánh đồng lăn tăn, đầy những đứa trẻ mồ côi đang nô đùa, tiếng cười nói vô tư, vui vẻ của chúng. Nó rất đơn giản. Yên tĩnh. Một ảo ảnh tàn nhẫn về cuộc sống mà cô muốn, và bây giờ có thể có, nhưng giờ đã trở nên vô nghĩa nếu không có hai mảnh ghép then chốt. Cô gạt suy nghĩ của mình sang một bên. Cô cần phải mạnh mẽ trước nữ hoàng của mình.

Họ đi trên con đường rải sỏi đến ngôi nhà gỗ khiêm tốn, một mái hiên bao quanh bên ngoài, hình bóng của Historia tạo cho họ một làn sóng nhỏ từ lan can khi họ đến gần.

Mikasa quan sát nữ hoàng khi cô leo lên cầu thang. Cô ấy đã già đi trông thấy, tóc dài hơn và hình thể đẫy đà, bằng chứng của việc cô sinh con gần đây. Tuy nhiên, cô ấy trông buồn không thể giải thích được. Suy sụp. Khi Historia gặp họ và dẫn họ vào trong, nở một nụ cười nhẹ, Mikasa nhận thấy rằng người mẹ trẻ không thể nhìn thẳng vào mắt cô. Cô không thể hiểu tại sao. Cô ấy cũng cảm thấy thương hại cho cô, vì đã đánh mất Eren? Liệu cô có phải chịu đựng những cái nhìn như vậy trong suốt quãng đời còn lại của mình không? Mikasa cau mày. Historia đã rời khỏi chiến tranh nhiều năm trước khi cô ấy đảm nhận vị trí nữ hoàng, có thể định hình cuộc sống của mình theo ý muốn, và cô đã làm một công việc đáng kinh ngạc trong việc điều hành trại trẻ mồ côi cho người dân của mình. Có lẽ Eren, Armin và những người khác có tác động nhiều hơn mà Mikasa đã nghi ngờ. Cô gái tóc vàng nhìn qua vai.

“Tôi… Tôi rất vui vì tất cả các cậu đã đến. Và tôi xin lỗi… Về Eren. Eren và những người khác.”

Họ tiến vào ngôi nhà ấm cúng và trang trí giản dị. Connie đưa cho Mikasa túi giấy tờ để cởi áo khoác, căn nhà quá ấm. Cô khoác lấy nó, cởi mũ và cài nó vào một cái móc bên cửa.

“Ở ngoài này cô đã làm rất tốt, thưa bệ hạ. Những đứa trẻ có vẻ hạnh phúc. Và tất nhiên, chúng tôi gửi lời chúc mừng đến con gái của cô, ” Levi nói, có vẻ thành thật.

Historia quay lại, lau lòng bàn tay vào áo sơ mi của chiếc váy màu rám nắng. Mắt cô vẫn tránh Mikasa, “Cảm ơn anh. Và làm ơn. Bỏ tất cả các thủ tục đi-” Cô ấy cuối cùng cũng quay sang Mikasa, đôi mắt ướt và nụ cười nhỏ, “Bạn của tôi, không có vấn đề gì.”

Mikasa định mở miệng hỏi cô ấy muốn nói gì, nhưng một tiếng khóc lớn của một đứa trẻ đã ngăn cô lại.

Historia vội vàng chạy vào phòng, “Tôi xin lỗi, chờ một chút.”

Mikasa nắm chặt quai túi, cảm thấy khó chịu. Có gì đó vụt tắt. Cô nhìn sang đồng đội của mình, những người không chia sẻ sự khó chịu của cô. Connie đang loay hoay với chiếc cà vạt của mình, Jean thì bối rối một mình, trong khi Levi nhìn ra sân bên ngoài cửa sổ. Cô rùng mình. Họ sẽ ở lại qua đêm ở đây, trên những chiếc giường êm ái, nhưng vì lý do nào đó cô không thể chờ đợi để rời đi.

Historia trở lại phòng khách, tay ôm một cái bọc đang phát ra tiếng kêu than nhẹ.

“Trước khi chúng ta thảo luận về khả năng miễn tội của mọi người, tôi muốn mọi người gặp con gái tôi, Ymir.”

Sự hối hận mà Mikasa đã nhìn thấy trước đây đã không còn nữa, thay vào đó là một nụ cười khi cô ấy nhìn con gái mình, sự kiên định và tình yêu trong mắt cô ấy. Cô ấy bắt đầu hướng đứa bé về phía họ, để khuôn mặt nhỏ bé của cô bé hướng về phía những vị khách –

Mikasa làm rơi chiếc cặp xuống sàn, một tiếng nổ lớn vang vọng cả căn phòng. Đứa bé bắt đầu quấy khóc.

Cô sẽ nhận ra đôi mắt đó ở bất cứ đâu. Cô thấy chúng tràn đầy hy vọng trong nhiều năm. Cô nhìn thấy sự sống trong chúng cạn kiệt. Không, không thể. Không. Làm thế nào. Nó không có ý nghĩa. Cô sai rồi, cô sai rồi.

Mọi người đều quay về phía cô. Cô thậm chí còn không nhận ra những giọt nước mắt đang chảy ra từ mắt mình. Ánh mắt của Historia cho cô biết tất cả mọi thứ, cảm giác tội lỗi và nỗi buồn đồng thời trong đó. Levi, Jean và Connie đang đối mặt với cô, đôi mắt mở to. Cô có thể nói rằng họ cũng nghĩ như vậy.

“Historia.” Giọng cô vỡ ra, “Hãy nói với tôi đó không như tôi nghĩ đi.”

Người mẹ trẻ ôm chặt đứa con đang khóc vào lòng, “Mikasa.” Một giọt nước mắt chảy ra từ một bên mắt cô, “Đứa trẻ này sẽ lớn lên không có bố…”

“LÀ AI?!” Giọng cô lúc này khàn khàn, tay nắm chặt cổ áo cô, tìm kiếm thứ gì đó đã không còn ở đó, lùi vào bức tường phía sau, cố gắng bỏ chạy, “Ai là bố?”

Historia vẫn im lặng, mắt vẫn nhìn vào Mikasa, cả hai cô gái trẻ đang khóc.

Levi đưa tay về phía em họ của mình, “Bình tĩnh, Ackerman, cô sẽ-“

Cô đánh anh, “Không… Tôi xứng đáng được biết. Tôi xứng đáng được biết.”

Historia đung đưa đứa con của mình, đôi mắt rơi xuống vì bộ dạng run rẩy của Mikasa, “Là Eren. Eren là bố.” Giọng cô ấy chỉ là một tiếng thì thầm.

Mikasa sững người. Cô thậm chí không cần nghe câu trả lời. Cô đã biết điều hiển nhiên. Đôi mắt xanh đó là đủ. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, việc nhận được câu trả lời khiến nó trở nên thật hơn những gì nó vốn có. Móng tay ở bàn tay trái của cô đã cắm sâu vào lòng bàn tay, làm đứt da thành hình lưỡi liềm. Cái kia tụt khỏi cổ cô, không còn tìm kiếm mảnh vải màu đỏ đó nữa. Nước mắt vẫn không ngừng chảy, nhưng cô vẫn cười. Tại sao cuộc đời nhất quyết trừng phạt cô không ngừng như vậy? Cô đã luôn tự nhủ với bản thân rằng tất cả những gì cô cần là ở bên cạnh cậu, nhưng giờ cô biết… Có lẽ cô đã thực sự muốn nhiều hơn thế.

Levi tiến lại gần hơn, với lấy vai cô, nhưng cô né được, lao ra khỏi cửa và lau mắt. Cô không biết mình sẽ đi đâu, nhưng cô cần phải rời khỏi đó, bất cứ nơi nào ngoài căn phòng ngột ngạt đó chỉ khiến cô nhớ lại những điều mà cô đã phủ nhận từ lâu. Bây giờ cô đang chạy nước rút. Cô cần phải đi xa. Đi khỏi ngôi nhà đó. Rời xa đứa bé chết tiệt đó, tiếng rên rỉ của nó đuổi theo cô.

Suy nghĩ của cô bị giới hạn trong Eren, nhưng một lần nữa. Tại sao điều này lại làm tổn thương nhiều hơn? Còn hơn mất cậu, còn hơn giết cậu? Cô cảm thấy thật phi lý, thật tội lỗi. Thực tế là cô đã không giữ vị trí trong cuộc sống của cậu như cậu đã làm trong cuộc sống của cô. Rằng cậu đã có thể yêu một người khác. Điều đó cậu thậm chí không thể nói với cô. Rằng cô đã đặt cuộc sống của mình vào ranh giới rất nhiều lần chỉ để cậu bị gạt khỏi cô, để lại cho cậu một gia đình không bao gồm cô, điều đó sẽ không bao giờ có. Tệ hơn nữa, cô đã bỏ đứa trẻ không cha không mẹ, cướp đi một nửa yêu thương đáng có của một đứa bé vô tội. Historia nên khinh thường cô… Và Eren…

Tôi luôn ghét cậu.

Có lẽ cậu ấy nói thật.

Jean cau có, phớt lờ nữ hoàng và ngay lập tức đi theo Mikasa. Levi chặn anh lại bằng một cánh tay dang rộng vào ngực, ngăn cản việc đuổi theo của anh.

“Kirstein. Lùi lại.”

“Nhưng Binh trưởng-“

“Im lặng. Cậu sẽ chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn.” Anh buông cánh tay xuống, quay trở lại Historia khi cô cố gắng xoa dịu con gái đang khóc. Ánh mắt cô khó hiểu, nhưng cô không thể nhìn vào ánh mắt của cựu Binh trưởng.

“Uy nghi của cô. Ý tôi không phải là sự thiếu tôn trọng, nhưng cô thực sự có ý định hoàn thành điều gì khi mời cô ấy đến đây.”

Đôi mắt cô vẫn nhìn đứa trẻ, đôi môi nhăn lại, “Nó rất khó, anh biết đó, ” Cô thì thầm.

Jean và Connie nhìn nhau, bối rối trước lời nói bóng gió của cô.

“Anh biết bí mật đó khó che giấu như thế nào không? Sống với chính mình khi biết rằng thế giới sẽ bị hủy diệt?” Lúc này nước mắt cô tuôn rơi dữ dội, cô hướng về phía tấm chăn quấn quanh đứa con của mình, ôm chặt nó như thể đó là sự tỉnh táo cuối cùng của cô, “Con gái tôi sẽ lớn lên mà không có bố, một sản phẩm của sự hủy diệt, và tất cả những gì tôi muốn là tha thứ cho anh, bất chấp tất cả. Paradis đã gặp nguy hiểm!”

Levi trợn tròn mắt, “Cô đã biết.” Anh bước về phía cô, bộ dạng bệ vệ với băng bịt mắt và những vết sẹo đầy đe dọa, “Cô đã biết về kế hoạch của Eren. Vậy mà cô không nói gì?”

Cô cau mày nhìn anh, nhìn qua dòng nước mắt, “Đó là hy vọng duy nhất của chúng tôi. Hy vọng duy nhất của chúng tôi về tự do. Cách duy nhất để đảm bảo Paradis sẽ an toàn. Thế giới sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta. Tôi đã phải làm những gì tôi cần làm với tư cách là nữ hoàng… Cho dù điều đó có khiến tôi bị tổn thương thế nào đi nữa.”

Connie nhăn mặt, quay đi khỏi hiện trường. Khuôn mặt của Jean đau đớn, hai tay dựa vào tường, từ lâu đã nhìn đi chỗ khác. Để giữ một bí mật như vậy… Anh không thể không khâm phục sức mạnh tinh thần của cô giữa nỗi kinh hoàng của anh rằng cô đã nằm trong kế hoạch của Eren.

“Chậc chậc. Bệ hạ không biết gì cả.” Lời nói của Binh trưởng lạnh lùng, “Cô đã thấy những đứa trẻ ở thế giới ngầm, ở trại trẻ mồ côi. Cô biết về sự tàn ác dưới đó. Con người luôn có thể là người xấu. Tất cả chúng ta. Ngay cả khi chống lại những người không phải là kẻ thù. Kenny. Erwin. Eren. Có bao nhiêu người đã chết vì nguyên nhân của họ? Mất tự do của họ để đạt được của người khác? Những đứa trẻ mồ côi ngoài kia, trên thế giới này, chẳng làm gì sai ngoại trừ việc sống ở phía sau của những bức tường? Chúng ta đã đấu tranh đến mức nào chỉ vì bị phản bội?”

Historia mở miệng nói, đôi mắt đau đớn.

“Tôi chưa kết thúc, thưa bệ hạ. Không quan trọng cô có yêu cậu ta hay không, cũng như bao nhiêu người trong bọn tôi đã tin vào cậu ta. Đã giết cậu ta. Eren không bao giờ có thể mang lại tự do cho chúng ta cả. Không bao giờ có thể mang lại cho chúng ta hòa bình, cho dù cậu ta quyết định chọc tức thế giới như thế nào. Xung đột không bao giờ kết thúc. Các bức tường không chỉ là vật lý. Hận thù không phải là cô lập đối với các phe đối lập trong một cuộc chiến tranh, nó nằm trong mỗi chúng ta. Khi một bên chiến thắng, nó không đạt được hòa bình. Vòng tuần hoàn chỉ tiếp tục, những kẻ chiến thắng tìm kiếm kẻ thù giữa mình, tan vỡ cho đến khi người anh em chống lại người anh em của nó. Hãy nói hòa bình với những thành viên phái Yeager muốn săn lùng bọn tôi, giết bất cứ ai có thể đã từng cho rằng suy nghĩ phi lý rằng tội ác diệt chủng vô tâm không phải là câu trả lời. Hãy nói hòa bình với những người đồng đội đã khuất của chúng ta. Nói lời bình an với cô gái đã phải giết người mà cô ấy đã từng chung sống, “

Nữ hoàng gạt nước mắt, nhìn xuống sàn nhà, “Tôi… Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn những gì tốt nhất cho người dân của tôi. Điều tốt nhất cho con gái tôi… Để nó lớn lên với gia đình và tình yêu mà tôi chưa từng có. Tôi không bao giờ có ý định làm tổn thương mọi người.”

Levi gật đầu, “Và cô bé sẽ có. Con bé có một người mẹ rất mực yêu thương nó. Vì vậy, hãy yêu con bé, đừng nhìn lại những gì đã có. Cô và Eren… Tôi không quan tâm đến chi tiết. Bọn tôi sẽ luôn ở đây vì cô, với tư cách là đồng minh của cô, thậm chí cả Mikasa… Cô có thể không nợ cô ấy nhiều, nhưng tôi nghĩ tốt nhất nên đưa ra một lời giải thích. Không phải hôm nay, không phải ngày mai, mà là cuối cùng. Cả tôi và cô ấy đều không thể đổ lỗi cho cô về mối quan hệ của cô với cậu ta – đó không phải là lỗi của cô. Nhưng, bởi bức tường, đừng nói với tôi rằng đó là vì hòa bình…. Ngay cả khi cuộc chiến thể xác dừng lại, chúng ta vẫn có những trận chiến của riêng mình.”

Anh không chờ để nghe câu trả lời của cô, thay vào đó quay sang Connie và Jean, cả hai đều không nói nên lời và bị say mê bởi những lời đó, và họ đã nhân cách hóa những gì họ cảm thấy đến mức nào.

Binh trưởng thở dài, “Ackerman có lẽ đã rời đi từ lâu.”

“Connie và tôi sẽ đi tìm cậu ấy, ” Jean kiên quyết nói, “Cậu ấy không thể đi xa như vậy, và-“

“Woah woah woah, Jean. Cậu có thấy cậu ta trông đáng sợ như thế nào không? Không có cách nào trong địa ngục mà tôi thậm chí sẽ nghĩ đến -“

Levi vẫy tay, khiến họ im lặng, “Chậc chậc. Lũ nhóc. Cậu sẽ không đứng trước sự lựa chọn.” Anh cởi áo khoác ngoài, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi trắng có cổ, “Tôi đang theo đuổi cô ta. Hai người ở lại đây và lấy túi ngủ từ xe ngựa.”

Jean miễn cưỡng gật đầu, trong khi Connie trông có vẻ nhẹ nhõm hơn, lau mồ hôi căng thẳng trên trán mình. Levi đi ra cửa trước.

“Nếu tôi không trở lại sau một giờ, hãy coi như tôi đã chết. Chia đồ đạc của tôi cho mọi người.”

Connie há hốc mồm, Jean nuốt nước bọt, đôi mắt u ám. Đây được cho là một chuyến đi nhàn nhã, một người để thư giãn trong khi cuối cùng cũng làm sạch tên tuổi của họ. Anh không biết phải cảm thấy thế nào về việc bố là Eren. Nó không phải là nếu họ có thể kiểm soát người họ yêu, nhưng nó đã được giữ bí mật là đáng báo động. Một phần của anh luôn luôn nghĩ, tình yêu của Mikasa sẽ không bao giờ được đáp lại. Vậy mà cô đã có vẻ hài lòng, chỉ cần được ở bên cạnh cậu, cho đến tận bây giờ. Bản thân anh mười lăm tuổi hẳn sẽ bật cười trước tình huống này. Bây giờ là cơ hội của mày. Nhưng bây giờ… Anh chưa bao giờ thấy đôi mắt Mikasa bị tổn thương nhiều đến thế. Anh không thể chịu đựng nổi khi nhìn cô thêm một lúc nữa… Cũng chính cô gái đáng giá một trăm binh lính, có thể đối đầu với hàng tá Titan vô tri hoặc một tên nắm giữ sức mạnh Titan, tung mình lên chiến tuyến để tồn tại. Khốn kiếp Yeager. Cậu ta biết mình tài năng như thế nào khi làm tổn thương Mikasa, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ nó sẽ vượt xa nấm mồ đến vậy. Cậu ta thậm chí có biết cô yêu cậu ta nhiều như thế nào không? Chẳng lẽ cậu ta không nói gì với cô?

Cho dù đó là trực giác nhạy bén của anh đã dẫn anh đến cánh rừng đó, hay liệu cô đã để lại dấu vết khát máu và tuyệt vọng có thể sờ thấy được, Levi cuối cùng đã tìm thấy cô gái. Cô đang ngồi dựa vào một cái cây, đầu gối co vào ngực, các khớp ngón tay đẫm máu quấn quanh cái đầu u ám của cô. Cây sồi đằng sau cô là nạn nhân đáng thương cho cơn thịnh nộ của cô, một vết lõm hiện rõ trên lớp vỏ dày của nó. Mikasa ngước lên khi nghe thấy anh đến gần, để lộ đôi mắt đỏ hoe và đôi má ướt.

“Đi đi, Binh trưởng.”

Anh lớn tiếng không chấp thuận, phớt lờ mệnh lệnh của cô và tiến đến đứng ngay trước mặt cô, “Đó không phải là cách để nói chuyện với cấp trên của cô.” Cô không chịu nhìn lên ngay cả những lời anh nói, chỉ vò tóc mình chặt hơn.

“Chậc chậc. Con nhóc u ám. Ngồi hờn dỗi chẳng ra gì cả.”

Levi phớt lờ những lời đó, sợ hãi khi thấy chúng áp dụng cho anh. Cũng như cô đã mất Eren và Armin, anh đã mất Erwin và Hange. Anh nhớ họ rất nhiều, ngay cả những phần tồi tệ nhất của họ. Những gì anh sẽ không đưa ra để đưa Erwin lên những kế hoạch liều lĩnh của mình, hoặc Hange trong những thí nghiệm bất thường của cô. Gien Ackerman là một phước lành và một lời nguyền, khi không thể bảo vệ những người quan trọng nhất. Và bây giờ, không có chiến tranh, họ đã cạn kiệt mục đích của vũ khí. Nhưng anh sẽ không để cô ngồi đây và lãng phí phần đời còn lại của mình, nhất là khi cuộc chiến nội bộ chỉ mới bắt đầu.

Binh trưởng cúi xuống, đưa tay nắm lấy cổ áo cô bên dưới, kéo cô quỳ xuống một cách dễ dàng, như thể cô là một con búp bê mềm nhũn. Đôi mắt cô nhắm nghiền, từ chối đối diện với ánh mắt của anh. Levi chỉ biết trợn mắt. Nếu cô không nói, anh sẽ phải dùng đến các lựa chọn khác. Anh có thể nói rằng cô đang tức giận và buồn bã tận đáy lòng, bên dưới sự tuyệt vọng – một thứ cần được lột bỏ nếu cô vượt qua nỗi đau. Cô muốn làm tổn thương một điều gì đó, cho dù đó là chính mình hay người khác. Nếu cô không quyết định điều đó, anh sẽ thay cô. Anh lặng lẽ thở dài. Cũng như vết thương của anh đã hoàn thành chữa lành.

Anh kéo cổ áo cô mạnh hơn, để lưng cô thẳng, đầu gối gần như nhấc lên khỏi bụi bẩn.

“Chậc chậc. Nhìn quỳ thế này trông xinh lắm đấy. Có lẽ nếu cô quỳ gối vì Eren, cậu ta sẽ chọn cô thay vì tóc vàng đó -”

Anh đã không hoàn thành lời nói. Khoảnh khắc tiếp theo, anh bị đè xuống bên dưới cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám hoang dại và trở nên nghẹt thở, giống như khi anh chọn truyền huyết thanh cho Erwin ở Shiganshina vào mấy năm trước. Anh dập tắt bản năng muốn xô ngã cô.

“CÂM MIỆNG. CHẾT ĐI. NÓ SẼ KHÔNG BAO GIỜ. MỌI NGƯỜI VUI VẺ VÀ MỌI THỨ.”

Cô chọc thủng mọi lời xúc phạm bằng nắm đấm đẫm máu của mình, hét lên đầy sát khí và tấn công khuôn mặt đã biến dạng của anh. Anh trở thành túi đấm sống của cô – cô tung hết cú đấm này đến cú đấm khác, đầu gối húc vào hai bên hông anh, cô hét lên nửa nức nở nửa hét. Một nắm đấm đặc biệt chắc nịch vào mũi làm máu chảy khắp mặt, nhưng anh không chắc cái ướt nào là máu của mình và cái nào thuộc về những giọt nước mắt đang chảy từ mắt cô lên mặt anh.

Tay cô di chuyển đến cổ họng anh, và anh có thể cảm thấy cơ thể cô rung lên vì nức nở. Cô định bóp cổ anh, nhưng cái nắm chặt của cô ngày càng yếu đi, cơn thịnh nộ tiếp thêm sức mạnh đang âm ỉ trở thành hoang tàn một lần nữa. Những tiếng kêu cào xé cơ thể cô, và đầu cô gục xuống khi cô lẩm bẩm những cụm từ không mạch lạc.

“Anh không bao giờ có thể hiểu được… Tôi xin lỗi vì tôi đã yêu cậu ấy… Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Levi tận dụng cơ hội này để tìm kiếm một tảng đá trên bãi cỏ bên cạnh mình, hy vọng rằng cô quá bận rộn để nhận ra chuyển động của anh. Khi cảm nhận được độ cứng bên dưới lòng bàn tay, anh bật dậy với sức mạnh và bản năng của mình, và ngay khi cô nhận ra ý định của anh và ngửa đầu lên, Levi dốc toàn bộ sức lực để đập tảng đá đó lên đầu cô, khiến cô ngất đi khi cô gục xuống trên đầu anh ta.

Anh nhổ máu từ miệng vào cỏ. Con nhóc u ám chết tiệt. Anh sẽ gửi chi phí y tế vào tài khoản của cô.

Tay Jean nắm chặt lấy lan can hiên nhà, đốt ngón tay trắng bệch, trong khi chân anh gõ liên hồi vào gỗ, khiến Connie rất khó chịu.

“Ôi trời, Jean. Họ sẽ ổn thôi. Đây lại là Binh trưởng và Mikasa đó.”

Jean đột ngột quay lại, đối mặt với người đàn ông thấp bé hơn, “Đó chính là lý do vì sao chúng ta phải lo lắng. Nếu ai đó có thể giết họ, đó sẽ là chính họ.”

Connie đảo mắt, “Không hiểu tại sao cậu lại quan tâm đến vậy. Cô ấy chưa bao giờ yêu cầu sự giúp đỡ. Tôi đã nghĩ cậu buông bỏ được những cảm xúc đó từ một lúc trước rồi, Jean.”

Cựu quân nhân giễu cợt, quay lại vị trí của mình trên lan can. Anh sẽ không trả lời những giả định đó. Anh thực sự có lỗi khi quan tâm đến đồng đội của mình. Tốt. Bạn, bây giờ, nếu họ có thể được gọi như vậy.

“Vẫn chưa trở lại?”

Jean và Connie quay ra cửa trước, nhận ra bóng dáng của Historia khi cô ra khỏi nhà, tay cầm hai cốc nước. Cô đưa nó cho họ, nở một nụ cười hết sức có thể.

Connie cảm ơn cô, Jean khẽ gật đầu, vẫn không biết phải nghĩ gì về cô. Cô luôn đối xử tốt với họ, ngay cả sau khi cô đã trở thành nữ hoàng – anh không thể từ bỏ tình cảm của mình vì những gì bề ngoài chỉ là màn kịch nhỏ.

“Tôi xin lỗi vì tôi đã gây ra tất cả rắc rối cho các cậu. Tôi… Tôi biết những gì tôi đã nói trước đó. Nhưng các cậu thực sự là bạn của tôi. Tôi không cố ý làm tổn thương bất cứ ai, tôi chỉ sợ hãi những gì sắp xảy đến… Hoặc có thể đó là nội tiết tố.” Cô bật cười, nhưng sự hối hận hiện rõ trong mắt cô.

Connie vỗ vai cô, đảm bảo rằng cô không sao cả và mọi người đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Jean đưa mắt xuống, quay lại cánh đồng, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào về sự xuất hiện của các Ackerman.

“Binh trưởng đã trở lại!” Jean phát hiện bóng dáng Levi đang đi về phía họ, ánh hoàng hôn phía sau anh tạo nên một bóng đen, “Nhưng Mikasa đâu…” Anh dừng lại, lúc này nhận ra bóng dáng người khác trên vai Binh trưởng.

Levi tiếp cận họ khá nhanh, leo lên cầu thang khá dễ dàng bất chấp sức nặng mà anh đang mang. Anh nhìn lên họ, cuối cùng cũng để lộ vẻ mặt bị đánh bầm dập.

Historia thở hổn hển, tay ôm chặt trái tim mình, “Binh trưởng, mặt anh!”

Người đàn ông thấp bé phớt lờ sự lo lắng, thả bộ dạng vô hồn của cô gái Ackerman xuống hiên nhà, tiếp tục lau đi vết máu đã bắt đầu phun ra từ mũi anh một lần nữa.

Connie đưa cho Binh trưởng ly nước mà Historia đã đưa cho mình, “Chuyện gì đã xảy ra?”

Levi uống cạn ly nước, đưa nó lại cho cựu quân nhân. Jean rón rén cúi xuống, lật người cô gái lại để kiểm tra vết máu đọng ở sau đầu cô, nỗi sợ hãi nhanh chóng lan tràn trên khuôn mặt anh khi anh hoảng sợ đưa tay nắm lấy cổ tay cô, bắt đầu tìm kiếm mạch đập.

“Cô ta chưa chết Kirstein. Đừng có lố bịch.” Anh rút một chiếc khăn tay trong túi ra để chấm vào mũi mình. Historia im lặng, nhìn xuống bộ dạng mềm nhũn của Mikasa, cảm giác tội lỗi ngập tràn trong mắt cô.

“Tại sao…”

Binh trưởng chế giễu, “Con nhóc cần đánh gì đó. Cô ta bị mất ngủ, não của cô ta không hoạt động bình thường, và trên hết là… Điều đó có nghĩa là cái chết cho một trong các người, vì vậy tôi vui lòng đề nghị và đưa cô ta ra ngoài khi cô ta kết thúc. Chúc mừng.”

Jean lật người cô nằm ngửa ra, vẻ mặt khó hiểu. Anh không thể phản bác rằng điều này là không cần thiết. Anh nuốt nước bọt trước khi mở miệng, “Chúng ta phải làm gì với cậu ấy bây giờ? Cuối cùng thì cậu ấy cũng sẽ tỉnh lại.”

“Hừm. Cô ta sẽ ra ngoài một thời gian. Nó sẽ tốt hơn cho cô ta – Tôi không nghĩ rằng cô ta đã ngủ quá vài giờ kể từ khi tất cả mọi chuyện xảy ra.” Levi quay về phía Jean, bắt gặp ánh mắt anh, “Cầu mong cô ta có tâm trạng tốt hơn khi thức dậy, Kirstein. Cô ta không thể ở lại đây, và đã quá muộn để cố gắng trở về căn cứ. Vì vậy, xin chúc mừng cậu đã ngẫu hứng thăng chức trở thành người giữ trẻ.” Anh thò tay vào túi quần, một chiếc ví màu đen hiện ra từ nó. Anh đưa tiền cho Jean, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt người đàn ông.

“Cái này để làm gì?”

“Hai người ở với nhau, Jean. Connie và tôi sẽ ở lại đây qua đêm theo kế hoạch để hoàn thành các thủ tục giấy tờ. Hai người đến Stohess. Ở nhà trọ và đợi bọn tôi vào buổi sáng. Và vì tình yêu của vạn vật nhân hậu, đừng để cô ta làm tổn thương cậu hoặc chính mình. Trói lại nếu cần. Tốt hơn hết, hãy hạ gục cô ta một lần nữa. Tôi không quan tâm. Chỉ cần đừng để bị nhìn thấy – khuôn mặt của cô ta đặc biệt dễ nhận ra.”

Jean nuốt nước bọt và gật đầu, đặt cái ví vào túi áo khoác. Mikasa này, con thú dễ bay hơi và bị tổn thương về mặt cảm xúc này, khác xa với người lính thiện chiến mà anh đã gặp những năm trước. Anh ở tuổi mười lăm sẽ ngây ngất khi nghĩ đến việc trải qua một đêm với cô. Anh ở tuổi mười chín đã hoàn toàn hóa đá trước ý nghĩ đó. Ít hơn là cô sẽ làm tổn thương anh, nhưng nhiều hơn là cô sẽ làm tổn thương chính mình. Hơn thế nữa, anh sẽ phát hiện ra rằng anh sẽ không bao giờ có thể nhìn cô như vậy nữa. Anh thầm nguyền rủa Eren và Historia đã vô tình đặt anh vào vị trí này.

Anh thầm thở dài. Không còn trốn tránh nữa. Anh cúi xuống để ôm lấy cô, một tay đặt dưới đầu gối cô và một tay khác đặt sau lưng người lính, thầm cầu nguyện rằng anh sẽ vượt qua cả đêm mà không bị tổn hại – về thể chất và tinh thần.