[MikAni] In Another Life – 3

Author: Bell_Flower

Translator: Di

Rating: E

Characters: Mikasa x Annie

In Another Life

3. Almost Something

Họ dành cả ngày để khám phá thành phố xung quanh nhà của Annie, đến các cửa hàng và địa điểm yêu thích của cô để ngắm cảnh hoặc ăn uống. Đó là một chút của một ngày hẹn hò, bị cuốn vào cuộc sống của nhau, vì đã có quá nhiều thay đổi đối với cả hai.

Không khí trong lành hơn sau cơn mưa đêm hôm trước, giống như thế giới đã được gột rửa sạch sẽ để lại một điều gì đó mới mẻ. Annie nắm chặt tay Mikasa khi họ đi về phía quán cà phê yêu thích của cô trên phố. Khu vực quen thuộc của cô mở ra, một bức tường tủ sách uốn cong xung quanh một gian hàng bằng da màu cognac. Cô ngồi vào chỗ, nhâm nhi trên chiếc cốc của mình trong khi Mikasa uống một tách cà phê đen, cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra suôn sẻ như thể họ vẫn luôn là bạn bè.

Mikasa không còn là trẻ mồ côi nữa và cô có một người em trai, Haru, vẫn đang học trung học. Từ những bức ảnh, cậu trông rất giống Mikasa với mái tóc dài và nhẹ hơn.

Annie vẫn là con một và bố mẹ cô đã ly hôn. Cô vẫn gặp họ thỉnh thoảng, nhưng mối quan hệ không thân thiết như giữa Mikasa với gia đình cô. Annie vẫn gặp khó khăn trong việc kết nối với mọi người trừ khi họ tỏ ra chủ động gần gũi với cô hơn.

“Cậu đã bao giờ tìm thấy Eren một lần nữa chưa?” Annie hỏi, biết anh có ý nghĩa gì với Mikasa. Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng cô tồn tại trong một thế giới mà anh không phải là một phần của nó, không phải Mikasa được định nghĩa bởi tình yêu của cô dành cho anh. Không, Annie biết Mikasa còn nhiều hơn thế nữa. 

Vai Mikasa căng thẳng và cô nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đen như mực trong cốc của mình, một ánh mắt quen thuộc trong mắt cô. Annie nhớ mình đã nhìn thấy đôi mắt đó trong Rung Chấn.

“Không.” Giọng của cô thậm chí còn đáng ngạc nhiên, mặc dù Annie biết rõ hơn. Annie vươn tay, ôm lấy má Mikasa, vuốt ngón tay cái lên làn da mềm mại cho đến khi Mikasa nghiêng đầu vào đó, nhắm mắt lại. Thật buồn cười khi sự đụng chạm đã trở thành một thứ giữa họ, có lẽ vì cả hai đều cần sự thoải mái mà nó mang lại và lời nói không thực sự là điều của họ. Ít nhất không phải là lời nói.

“Trước khi cậu quay lại với tôi, tôi đã tự hỏi liệu mình có bị điên không khi tin rằng tất cả những điều đó là thật.” Annie thừa nhận, cuối cùng cũng thả tay lại vào lòng. Có lẽ đó cũng là lý do cô sợ Mikasa rời đi. Cô không muốn nó giống như một giấc mơ, giống như nó lại nằm ngoài tầm với.

Một ngày nọ, Annie choáng váng khi nhận ra rằng khi cô đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt của cô vô tình bắt gặp đôi mắt sâu xám xịt, Mikasa nhìn chằm chằm vào cô, rằng đã quá muộn. Cô biết có điều gì đó đang xảy ra giữa họ và liệu đó có phải là sự tò mò hay kích thích tố, cô không chắc. Cô chỉ biết rằng đó là một trò chơi mà họ chơi thường xuyên, những ánh mắt kéo dài, những hành động cố tình thực hiện để thu hút sự chú ý của nhau. 

Đáng lẽ cô không nên khiêu khích cô ấy nhưng cô không thể kìm được khi Eren yêu cầu học kỹ thuật của mình. Quá dễ dàng để thu hút Mikasa.

Eren vùng vẫy trong khi Annie đè anh xuống đất, vòng tay qua cổ anh. 

“Annie, cậu thắng rồi… Tôi bỏ cuộc…” Anh càu nhàu sau khi nhận ra mình không thể thoát ra khỏi vòng vây của cô.

“Bỏ cuộc?” Annie lặp lại, tiếp tục gây áp lực lên cổ anh. Cô có thể đang chơi với lửa. Cô biết những buổi tập của cô với Eren đã khiến Mikasa tức giận và những lời nhận xét khô khan của cô về sự yếu đuối và nhu nhược trước Eren có thể được hiểu là tán tỉnh từ những người quan sát. Họ không thực sự hiểu khiếu hài hước của Annie, “Đừng bỏ cuộc, hãy học cách sử dụng sức mạnh của mình. Và cách nói chuyện với con gái.”

Annie không cần phải nhìn lên để biết rằng cô đã được Mikasa chú ý và cô không hài lòng với tình huống này. Bất cứ phút nào cô ấy làm gián đoạn, có lẽ Annie rất thích làm cho cô ấy nổi giận, xem liệu cô có thể phá vỡ tính cách lạnh lùng của cô ấy trên sân tập hay không.

“Được chứ! Chỉ cần buông tay đã!” Eren kêu lên, rõ ràng là không thích bài học bằng một nửa Annie.

“Ồ? Vì vậy, cậu thực sự muốn tìm hiểu thêm?” Cô buông Eren ra và nhảy lùi lại đúng lúc Mikasa đẩy Reiner bay trong không khí, toàn bộ sức nặng của anh ta đáp xuống Eren và đánh bay phần còn lại của gió ra khỏi lồng ngực. Anh hét lên kết hợp giữa ngạc nhiên và đau đớn.

“Tại sao Reiner lại bay qua đây?” Eren hỏi khi anh vượt qua được sự thật rằng một gã cồng kềnh vừa đè bẹp anh. Reiner vẫn còn khá choáng váng.

“Này, Annie.” Mikasa bước lên, khuôn mặt cô đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng thường ngày, mặc dù đôi mắt cô có thêm phần dữ dội, “Động tác đó… cũng dạy cho tôi đi.”

Annie đứng thẳng dậy lần nữa, thở dài. Thật dễ dàng để làm mồi cho cô, “Tôi không biết, những động tác này là của con người. Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ cần chúng, ” Cô duỗi tay và kéo tay áo khoác lên, chuẩn bị cho một cuộc chiến khó khăn hơn, “Nhưng tôi muốn xem chúng hoạt động như thế nào đối với dã thú.”

Họ nhận thức được rằng họ đang thu hút một đám đông, nhiều học viên đang quan sát với sự chú ý đặc biệt, đặt cược vào từng cô gái. Tuy nhiên, Annie không thể quan tâm hơn, không phải với cách Mikasa chỉ nhìn cô và vì vậy Annie nhìn chằm chằm vào ngay lập tức như thể họ là hai người duy nhất trên sân.

Các chi tiết cảm thấy bị mờ, tất cả những gì Annie nhớ là lùi và lùi, né tránh và nhào lộn, đẩy và kéo. Cả hai đều hạ cánh và chiến đấu cho đến khi tắt thở và bầm dập nhưng cả hai đều không chịu thua. Sau đó, Mikasa nắm lấy dây đeo ngang ngực của Annie và kéo cô về phía trước, quyết định rằng một cuộc tấn công tinh thần sẽ khiến Annie gục ngã hơn là chỉ chiến đấu thể xác của họ.

Cô kéo Annie vào ngực mình và tay còn lại quấn quanh một trong những dây đai trên đùi Annie, “Nếu tôi là một con thú thì điều tạo nên cậu là gì?” Mikasa thì thầm vào tai Annie, hơi thở mờ ảo trên da cô trước khi thế giới của Annie thay đổi và Mikasa ném cô xuống, ngồi trên hông của Annie để kiềm chặt cô. Ngay cả khi cô không siết chặt Annie bằng cặp đùi mạnh mẽ của mình, cô gái tóc vàng trên mặt đất vẫn sững sờ và bối rối. Mikasa đã cố tình làm điều đó.

Annie thở hổn hển, vùng vẫy chống lại Mikasa cho đến khi cô gái cao hơn quàng tay qua đầu cô. Chắc chắn là không cần thiết phải đánh nhau với Annie như vậy, Mikasa chưa bao giờ để khuôn mặt của mình lại gần bất cứ ai khác khi cô đè họ xuống. Cô trả đũa bằng cách ưỡn hông hết mức có thể để hạ gục Mikasa nhưng Shadis đã hét vào mặt họ để phá bỏ nó trước khi người chiến thắng chính thức được tuyên bố. Cách Mikasa nhìn xuống Annie dường như nói rằng cô biết ai là người chiến thắng thực sự.

Annie ngồi dậy khi Mikasa đi cùng bạn bè và đưa tay lên má để lau bụi bẩn, cảm thấy mặt mình nóng làm sao. Cô luôn cúi đầu trong suốt phần còn lại của đêm, từ chối nhìn vào mắt Mikasa trong suốt bữa tối.

Cô rửa sạch bụi bẩn và mồ hôi vào ban đêm, nước ấm của vòi hoa sen làm dịu cơn đau trong cơ thể cô, nó giáng vào cô như một dư chấn giống như cô đã phải chiến đấu một cách khó khăn như thế nào khi adrenaline biến mất.

Chắc hẳn cô đã đờ người vì cô không nhận thấy chuyển động phía sau cho đến khi cánh tay của cô bị mắc lại sau lưng. Annie căng thẳng nhưng cô quá mệt để chiến đấu, không khi cô biết người đó là ai, “Cậu muốn gì?” Cô cáu kỉnh, nhìn chằm chằm vào bức tường lát gạch trước mặt. Cô nhận thức sâu sắc về mức độ dễ bị tổn thương của mình và chỉ cần nhìn sang hai bên đã cho cô thấy rằng Mikasa đã đợi cho đến khi họ ở một mình.

“Đừng cãi nhau với Eren nữa.” Mikasa đáp, tiếp tục giữ lấy Annie.

Annie tạo ra một tiếng động vui vẻ nhẹ nhàng, nhận ra tình hình thực tế, “Cậu đang ghen tị.”

Ngón tay của Mikasa hơi nới lỏng, có vẻ như bị lời nói của Annie làm cho mất hứng. Có lẽ cô đã đúng với suy đoán của mình.

Annie thả lỏng tay và quay lại, hoàn toàn ý thức được rằng cô đã tiếp xúc với Mikasa theo mọi nghĩa của từ này nhưng Mikasa cũng vậy. Họ có cùng mức độ tổn thương và Annie có thể chiếm thế thượng phong.

“Câu hỏi là cậu ghen với tôi hay Eren?” Annie nhìn thẳng vào mặt Mikasa, vẻ mặt trung lập của cô ấy. Cô sẽ không để mình chùn bước.

Mikasa tránh ánh mắt của Annie, nhìn chằm chằm vào một điểm ngay bên cạnh, môi cô ấy hé mở và sau đó khép lại, “Eren… là gia đình.” Cuối cùng cô cũng nói, má cô ửng hồng. Đó là một cái nhìn đẹp về cô.

Annie nhìn chằm chằm, ngạc nhiên với cách trả lời vòng vo của Mikasa. Cuối cùng thì ánh mắt của họ cũng chạm nhau và Annie cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong hố bụng và bàn tay cô di chuyển lên nắm chặt tóc ở gáy Mikasa như một ý muốn và Mikasa nghiêng đầu xuống. Có cảm giác như có điều gì đó sắp xảy ra trong một khoảnh khắc, rằng có một sự căng thẳng, dày đặc và nặng nề trong không khí.

Sau đó, họ nghe thấy tiếng ai đó bước vào phòng và ngay lập tức họ tách nhau ra và Annie quay lại phía bức tường, để nước lạnh rửa sạch cơ thể đang nóng lên của cô lúc này, “Này, Mikasa.” Annie lên tiếng, biết rằng cô vẫn còn đủ gần để nghe thấy, “Về câu hỏi của cậu… Tôi đoán cậu có thể gọi tôi là ác quỷ.” 

Cô lấy một chiếc khăn tắm và quấn quanh người, không thèm để ý đến Mikasa một cái liếc mắt nữa khi cô rời đi.

Hai tuần.

Hai tuần cực kỳ dài. 

Annie gõ bút lên môi khi cô nhìn sang bên cạnh để kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Mikasa tất nhiên là bận, cô ấy đang làm việc. Annie thực sự nên làm điều đó, nhà xuất bản của cô đã nghe trộm cô một vài lần về cuốn sách tiếp theo của cô, nhưng cảm hứng đã cạn kiệt với Mikasa mất rồi.

Cô nhấc điện thoại lên, mở khóa để xem bức ảnh cuối cùng cô chụp họ, bên ngoài ngọn hải đăng, một trong những địa điểm yêu thích của cô, và Mikasa đã hôn lên má cô khi bức ảnh được chụp.

Nó là thật, cô tự nhắc mình. Đó là sự thật và một khi Mikasa quay trở lại, họ sẽ có nhiều hơn thế. Sẽ có nhiều bằng chứng về cô ấy trong cuộc đời cô. Annie sẽ có được một chiếc bàn chải đánh răng thứ hai, sẽ dọn sạch một số không gian trong tủ của mình, sẽ nhường chỗ cho Mikasa trở thành một phần trong cuộc sống của mình.

Đó là những gì họ sẽ trở thành, phải không? Annie đột nhiên bắt đầu lo lắng bởi vì họ không bao giờ dành thời gian để xác định họ là gì hoặc nếu Mikasa sẽ chuyển đến. Cả hai đã biết nhau mãi mãi và hầu như không có bất cứ lúc nào. Đó là nơi kỳ lạ nhất để ở.

Sau đó, Annie nhận được một tin nhắn, chỉ một vài từ đơn giản.

Tôi nhớ cậu. Đừng quá lo lắng.

Annie mỉm cười, nhìn chằm chằm vào những từ nhiều hơn mức cần thiết trước khi mở cuốn tiểu thuyết dang dở của mình ra để đánh máy, đột nhiên có cảm hứng để đặt một đoạn cuối mới.

“Vậy cậu và Mikasa?” Giọng Ymir vang lên gần Annie, giọng cô ta như một lời trêu chọc. Mọi người khác đã đi ăn sáng rồi nên ít nhất Ymir cũng đang loanh quanh.

“Bọn tôi làm sao?” Annie nhìn lại Ymir với đôi mắt nheo lại khi cô kéo áo khoác trên vai.

“Hai người đã xé toạc quần áo của nhau trong cuộc chiến ngày hôm qua.” Ymir đã đi đúng vào vấn đề nên ít nhất Annie có thể đánh giá cao sự thẳng thắn của cô, “Các giác quan đồng tính nữ của tôi đã nháy như điên.”

“Có vẻ như một vấn đề mà Krista có thể giúp cậu.” Annie lướt qua Ymir để đi ăn sáng khi Ymir nói điều gì đó bất ngờ.

“Sẽ thực sự là một ý tưởng hay nếu cậu được tham gia với cậu ta khi xem xét cậu là ai?” 

Annie đứng sững tại chỗ, sợ hãi. Ymir đã tìm ra nó chưa? Cô không bao giờ coi cô gái đó là tri giác. Cô nhanh chóng quay gót và nhìn Ymir với đôi mắt mở to. Tuy nhiên, Ymir chỉ nhún vai, thay vào đó nói ý kiến ​​của mình để rời đi.

“Không thể để Krista chờ đợi.”

Không cần biết lời cảnh báo vang lên từ đâu, đó là sự thật. Annie không thể để điều đó xảy ra một lần nữa, nó đã quá gần để trở thành một thứ gì đó hơn thế nữa.