[PokoPiku] Warriors Don’t Cry

Author: pickalily

Translator: Di

Rating: M

Characters: Porco x Pieck

Summary:

Ngay từ khi còn nhỏ, Porco đã được nuôi dạy để trở thành một chiến binh hoàn hảo. Khi thời cơ đến để gã phục vụ đất nước của mình, cơ hội đã bị chộp ngay dưới gã. Nhiều năm sau, Pieck trở lại với tin tức rằng Porco đang được trao một cơ hội khác để phục vụ Marley, nhưng lần này gã thấy rằng mình không sẵn sàng cho nhiệm vụ này.

Warriors Don’t Cry

Có một vài điều khi ta được đào tạo để trở thành một học viên chiến binh. Khi Porco mười một tuổi, gã có thể lắp ráp một khẩu súng trường khi nhắm mắt, lột da một con thỏ và tước vũ khí của một người đàn ông trưởng thành. Điều duy nhất mà các giáo viên của gã không chuẩn bị cho Porco là sự từ chối áp đảo bất ngờ mà gã phải đối mặt sau khi Reiner Braun được chọn để sử dụng sức mạnh của Titan Thiết Giáp thay vì gã. Gã phải đối mặt với thử thách đó một mình, nghiến răng và ngẩng cao đầu để nước mắt không rơi. Gã chứng kiến, khi anh trai Marcel 12 tuổi của mình lên tàu cùng với các chiến binh khác và gã đã không vẫy tay khi họ lên thuyền rời đi, thay vào đó chỉ chào họ một cách đơn độc trước khi họ biến mất ở phía chân trời. 

Porco ngay sau đó nhận ra rằng họ không bao giờ chuẩn bị cho gã những gì xảy ra sau khi bị từ chối. Gã là một cậu bé mười hai tuổi với khả năng giết người bằng tay không và không có Titan nào khác để gã phục vụ như một chiến binh, không có mục đích thực sự. Trước đây, gã có thể nhờ Marcel hướng dẫn, nhưng Marcel đã biến mất và Porco không biết khi nào anh ấy sẽ trở lại, hoặc thậm chí liệu anh ấy có quay lại hay không. Nói chuyện với bố mẹ gã không phải là một lựa chọn, gã chỉ là một nỗi thất vọng đối với họ và họ gần như không thể đứng nhìn gã, thay vào đó họ thích nhìn ra cửa sổ và tự hỏi xem Marcel đang làm gì. Những người bạn không rời bỏ gã đến Paradis đã bỏ rơi gã từ lâu, ghen tị rằng gã đã được lựa chọn cẩn thận để trở thành một ứng cử viên chiến binh chứ không phải họ. Porco chắc chắn rằng họ sẽ chế nhạo gã nếu gã đến gặp họ bây giờ. Họ sẽ nói với gã rằng gã không đặc biệt hơn họ và gã nên hài lòng với việc hy sinh cuộc sống của mình cho Marley như những người còn lại. Người duy nhất mà Porco có thể nghĩ đến là Pieck, người nắm giữ sức mạnh Titan duy nhất khác ngoài Chỉ huy Jaeger ở lại Liberio, nhưng gã không thể đến gần cô ngay cả khi gã muốn. Bất cứ khi nào gã cần cô, các quan chức quân đội luôn quay lưng lại với gã, mắng mỏ gã vì muốn chiếm thời gian quý báu của một chiến binh danh giá như vậy. Vì vậy, gã quay sang phương sách cuối cùng của mình, một sĩ quan quân đội, người đã từng phục vụ như một trong những người hướng dẫn gã khi gã vẫn còn là một ứng cử viên chiến binh. Câu trả lời của người hướng dẫn cũ của gã là đưa cho Porco một khẩu súng trường và hướng gã về phía chiến trường. 

Porco trải qua ba năm tiếp theo được bao quanh bởi những âm thanh của tiếng súng và tiếng khóc của đồng đội và kẻ thù khi họ ngã xuống bên cạnh gã. Gã không biết mình đã giết bao nhiêu người hay bao nhiêu người bạn đã chết cùng với gã. Đã từng có một người đàn ông lớn hơn Porco rất nhiều tuổi đã từng ngồi bên cạnh gã trên tàu. Anh ta có lẽ khoảng ba mươi tuổi, cao lớn và rắn chắc, và anh ta luôn nở một nụ cười nhếch mép với Porco mỗi khi họ lên xe. Người đàn ông nói đùa về số lần giết người của mình, tinh nghịch thúc cùi chỏ vào Porco và hỏi gã rằng cậu nhóc định hạ gục bao nhiêu người hôm nay. Porco không bao giờ trả lời. Gã thậm chí còn không dành cho người đàn ông một nụ cười hay cái gật đầu thừa nhận, nhưng sự hiện diện thường xuyên của người đàn ông là một niềm an ủi đối với gã. Porco đã quen với việc nhìn thấy người đàn ông này mỗi khi gã được giao nhiệm vụ ra chiến trường. Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng người đàn ông sẽ luôn ở đó để chào đón mình và đùa cợt như vậy một cách bất cẩn khi đang trong trận chiến. Porco biết điều đó, nhưng gã ngạc nhiên khi một ngày đến mà người đàn ông không lên tàu. Gã không bao giờ gặp lại người đàn ông đó nữa. Porco thậm chí chưa bao giờ biết tên của người đàn ông. Gã chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi tên anh ta.

 Không ai nói cho gã biết cách đau buồn, vì vậy Porco tìm thấy một chai rượu gin đã cạn một nửa trên kệ trên cùng của phòng đựng thức ăn và uống cho đến khi gã có thể cảm thấy nó bùng cháy trong huyết quản của mình. Gã tỉnh dậy trên sàn nhà với cái chai rỗng trong tay, đau đầu kinh khủng và miệng khô như sa mạc. Sau khi vào phòng tắm và đi tiểu, gã gục xuống sàn phòng ngủ của mình và ngủ lại ở đó cho đến khi gã thức dậy vào cuối buổi chiều. Gã đặt lại chai rượu gin trên kệ, không thèm đổ đầy nước để che giấu sự thật rằng gã đã uống hết. Tối hôm đó, bố gã về nhà và sau khi phát hiện chai rượu gin đã hết sạch, ông bảo Porco lần sau đi lấy chai khác hoặc báo cho mẹ gã để bà mua khi ở cửa hàng. 

Sau đó, Porco học cách uống rượu, đôi khi ở nhà hoặc đôi khi ở những quán bar sang trọng, nơi họ không quan tâm ta bao nhiêu tuổi miễn là ta có tiền. Gã thích rượu bourbon và rượu gin, thích uống chay thay vì trộn với thứ khác, mặc dù gã sẽ uống bất cứ thứ gì đặt trước mặt. Gã không quan tâm đó là thứ đồ rẻ tiền mà chỉ những kẻ say xỉn trên đường phố mới nuốt chửng hay những thứ đắt tiền mà các quan chức quân đội nhốt trong tủ gỗ sang trọng của họ. Porco thấy rằng bất cứ thứ gì cũng có thể khiến ta say miễn là ta uống đủ. 

Porco phát hiện ra sự trở lại của các chiến binh vào một đêm trong một quán bar đã sụp đổ và lẽ ra phải đóng cửa từ nhiều năm trước. Lẽ ra gã nên ở nhà nghỉ ngơi một đêm để có thể gặp gỡ các chiến binh và giúp chuẩn bị cho bất cứ nhiệm vụ nào mà các quan chức quân đội giao cho gã tiếp theo, nhưng gã không thể tưởng tượng được lại phải đối mặt với anh trai mình sau ngần ấy năm. Tệ hơn nữa, gã không thể tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu Marcel không bao giờ bước xuống tàu, nếu Marcel không có trên tàu, nếu Marcel không bao giờ quay trở lại. Porco không thích suy nghĩ đó, hoàn toàn không thích, vì vậy gã rửa sạch nó bằng một ngụm rượu bourbon trước khi gọi người phục vụ cho một ly khác trong khi những người đàn ông lớn tuổi cười vì quá thích thú khi nhìn một cậu nhóc mười lăm tuổi say xỉn.

Gã gục đầu xuống bàn gỗ, ngón tay nhàn nhạt nhặt một mảnh vụn trên bề mặt. Tầm nhìn của Porco mơ hồ, tất cả ánh đèn đều lung linh quá chói lọi khi âm thanh của tiếng cười xung quanh gã. Gã đập bàn và gọi người phục vụ nhanh lên, và mắng anh ta. Những người đàn ông khác cười và lặp lại yêu cầu của gã, giọng điệu chế giễu. Cuối cùng khi người phục vụ bước đến với ly rượu bourbon, Porco ngạc nhiên trước màu vàng nâu của nó. Nó giống như phấn hoa, gã nghĩ khi kéo chiếc ly về phía mình, gần như làm đổ nó vào chính mình trong lúc vội vàng. Ngay khi gã chuẩn bị đưa chiếc ly lên để chạm vào môi mình, một bàn tay đặt mạnh lên chiếc cốc và đập nó xuống, một chút rượu bourbon tràn ra ngoài. 

“Cậu ta xong rồi, ” Một giọng nói thông báo. Nó quen thuộc, Porco nghĩ, nhưng nó không giống như một giọng nói mà gã đã nghe thấy trong một thời gian. Khi nhìn lên, gã thấy một cô gái trạc tuổi mình với mái tóc đen dài xõa ngang vai đang nhìn xuống gã với vẻ thất vọng trên gương mặt. 

“P-Pieck?” Gã hỏi, hầu như không thể nhớ tên cô. Gã cố gắng lấy chiếc ly ra khỏi tay cô, nhưng nó không nhúc nhích khi gã giật mạnh. Porco trừng mắt nhìn cô trong khi những người bạn nhậu của gã cười, “Tôi vẫn uống được, tôi chưa có say!” Gã nấc lên. 

“Tôi nghĩ cậu đã uống quá nhiều rồi, ” Pieck trả lời. Cô bỏ ngoài tai những lời la ó từ những người đàn ông xung quanh. Cô kéo chiếc ly ra khỏi Porco và đẩy nó sang phía bên kia bàn. Mở rộng một bàn tay, cô ra hiệu cho Porco, “Đi nào, Porco. Cậu phải đi.” 

“Cậu ta chưa thể đi, ” Một người đàn ông gọi. Anh ta và những người bạn của mình vây quanh những thiếu niên, chế nhạo họ, “Cậu ta đã trả tiền cho chiếc ly đó. Sẽ thật lãng phí tiền của cậu ta nếu cậu ta bỏ đi mà không uống nó.”

Porco nhắm mắt gật đầu, “Họ rất đúng. Phải uống hết. Vậy mới đáng với số tiền đã bỏ ra với nó.” Gã đưa tay đón lấy nó, những ngón tay ngọ nguậy. 

Pieck nhìn đồ uống từ Porco và thở dài, “Cậu là một tên ngốc, ” Cô nói với gã trước khi cầm ly lên và tự mình uống. Cô uống hết cốc trong một ngụm, rít lên khi nó đốt cháy cổ họng cô và nôn ọe vì hương vị của nó. Những người đàn ông xung quanh cô quá choáng váng để hò hét và hò hét như họ đã làm trước đây, vì vậy cô nhân cơ hội này để tóm lấy Porco và kéo gã ra khỏi quán bar. Đó không phải là nhiệm vụ dễ dàng. Porco cao lớn hơn cô rất nhiều và, Porco nhận thấy sau đó, cô có một cái gì đó nhét dưới cánh tay của mình. 

“Đó là cái gì?” Gã hỏi, chỉ tay về phía cô nhưng gã đã tính sai vị trí của ngón tay và vô tình chọc vào mặt cô. 

Cô gạt tay Porco ra và liếc nhìn theo hướng gã đang nhìn, “Ồ. Đó là đôi nạng của tôi, ” Cô trả lời khi cô lúng túng nửa khiêng nửa kéo gã trong khi tập tễnh chống nạng. 

Porco nhăn mũi, “Cậu luôn có chúng?” Gã hỏi, “Tôi không nhớ cậu đã từng có chúng trước đây.” Gã mong được nhìn chúng rõ hơn và gần như mách nước cho cả hai người trong quá trình này. 

“Chết tiệt! Bước đi đàng hoàng, được không?” Pieck la mắng khi cô kéo gã lại để họ không ngã nhào xuống vỉa hè. Họ đi bộ thêm vài bước trước khi Pieck trả lời câu hỏi của gã, “Tôi chỉ mới bắt đầu sử dụng chúng gần đây. Nếu không thì tôi quá mệt khi đi bộ một mình.”

“Ồ.” 

Họ tiếp tục như vậy trong một lúc, Porco dựa rất nhiều vào Pieck trong khi cô vật lộn để cả hai đến nhà gã. Nhà gã không xa quán bar xập xệ lắm. Porco có thể nhìn thấy nhà mình bây giờ (Hoặc ít nhất những gì gã nghĩ là nhà của mình). Đèn ở tầng dưới vẫn sáng nhưng cửa sổ phòng ngủ mà Porco từng ở chung với Marcel vẫn tối om. 

“Cậu sẽ không hỏi tôi Marcel ở đâu?” Pieck ôm chầm lấy gã khi cô nâng gã ra cửa. Cô cố gắng lên các bậc thang, nhưng cô cố gắng đưa cả hai lên trước khi cô gõ cửa. 

“Hừm, ” Porco trả lời. Gã có thể nghe thấy tiếng bước chân ở phía bên kia cánh cửa. Sau một lúc, gã lắc đầu, “Không.” 

Pieck chỉ nhún vai. 

Mẹ Porco mở cửa, đôi mắt như chết đi sống lại. Phía sau bà là bố gã, người cũng mang vẻ mặt trống rỗng. Porco đã nghĩ rằng sự trở lại của Marcel sẽ khiến bố mẹ gã sống động hơn một chút, nhưng có lẽ sự trở lại của đứa con trai quý giá nhất của họ cũng không thể thay đổi cách họ đã sống trong nhiều năm.

“Pieck, cô chú không mong đợi gặp lại cháu sớm như vậy, ” Mẹ Porco nói với nụ cười trống rỗng biến mất khi đôi mắt bà trừng trừng nhìn con trai mình, “Porco. Con đúng là một mớ hỗn độn.” Bà có vẻ không ngạc nhiên lắm. Bà không nên như vậy. Bà đã nhìn thấy gã như thế này trong nhiều lần. 

“Cứ để tôi ở đây, ” Porco lầm bầm. Gã đã trượt xuống sàn, trượt khỏi vai Pieck và sẵn sàng bất tỉnh. 

Pieck ôm chặt lấy gã, vòng tay qua vai cô, “Tôi sẽ không làm điều đó, ” Cô rít lên. Cô hắng giọng và nhìn sang bố mẹ của Porco, “Cháu nên để cậu ấy ở đâu ạ?”

“Chỉ cần đưa nó lên phòng nếu cháu muốn, ” Bố Porco trả lời bằng một cái vẫy tay. Ông đã trở mặt, bỏ rơi cả con trai mình và Pieck. Ông không muốn đối phó với một đứa con trai hỗn láo như vậy. 

“Nó ở trên lầu, cháu yêu, ” Mẹ Porco nói một cách hữu ích nhưng không đưa ra bất kỳ sự trợ giúp nào để giúp Pieck đưa Porco lên cầu thang. Bà đang vội vã đi vào bếp để tránh phải tiếp xúc với gã lâu hơn nữa. Porco cho rằng đó là sự giúp đỡ nhiều nhất mà bà từng có với gã kể từ khi gã còn là một đứa trẻ. 

Pieck đứng đó sững sờ trong giây lát cho đến khi cô nhận ra Porco sắp ngủ gật. Cô lay gã một chút, rít lên để gã tỉnh táo trước khi thực sự kéo gã lên cầu thang. Gã phàn nàn về việc cô thô bạo như thế nào, cô không đủ sức để nâng gã đúng cách nên cô thực sự chỉ kéo gã lên cầu thang, phớt lờ Porco bất cứ khi nào gã than vãn về cách chân của gã đang chạm cầu thang. Phải mất quá nhiều thời gian và bàn chân và mắt cá chân của gã có thể sẽ phủ đầy màu tím và xanh vào buổi sáng, nhưng cuối cùng Pieck đã đưa gã về phòng, để gã ngã xuống giường một cách nhẹ nhàng. 

“Cậu nặng quá, ” Pieck thở dài. Chiếc giường bên cạnh Porco, chiếc giường được cho là của Marcel, trống không, nhưng cô gục xuống bên cạnh Porco, tấm đệm kêu cót két bên dưới sức nặng của họ. Họ cứ ở đó như vậy, tiếng thở của họ là âm thanh duy nhất trong im lặng. 

Porco mở mắt ra để nhìn chằm chằm vào những tấm gỗ trên trần nhà. Sau một lúc, gã hỏi, “Marcel đâu?” 

Pieck không trả lời ngay lập tức, “Anh ấy chết rồi, ” Cuối cùng cô cũng trả lời. Cô không nhìn gã khi cô ấy nói, thay vào đó chăm chú nhìn chằm chằm vào gã giống như gã. Gã tự hỏi liệu cô có nhìn vào các vết nứt giữa các tấm ván, nếu cô có thể nhìn thấy những ngôi sao đang lấp ló qua các khe hở. 

“Ồ, ” Porco trả lời.

Thật lạ, nghe tin Marcel đã chết. Porco thực sự không chắc gã cảm thấy thế nào về điều đó. Không ai nói với gã phải làm gì nếu anh trai gã chết. Trong sâu thẳm, gã có cảm giác rằng Marcel đã chết. Nhiệm vụ trên Paradis chỉ mất vài năm. Thật đơn giản, các quan chức đã giải thích cho các chiến binh, họ phá hủy Bức tường, họ xâm nhập vào quân đội, họ lấy được Tọa Độ, và họ thoát ra ngoài. Thậm chí một vài đứa trẻ có thể quản lý được điều đó. Nhưng nhiều năm trôi qua và họ không nghe thấy tin tức gì từ các chiến binh. Cuối cùng, các quan chức quân sự trở nên mất kiên nhẫn và cử Quái Thú và Ngựa để tập trung các chiến binh khác. Bố mẹ Porco đã nhún vai trước tin tức, nói rằng có lẽ các chiến binh cần được giúp đỡ nhiều hơn bất cứ ai dự đoán, nhưng Porco nghĩ rằng họ cũng biết rằng sẽ là một phép màu nếu bất kỳ chiến binh ban đầu nào còn sống trở lại. Gã đã hy vọng rằng Marcel sẽ là một trong số ít may mắn, nhưng có vẻ như vận may đã không đứng về phía Marcel. 

Thật kỳ lạ, xác nhận về cái chết của Marcel không khiến Porco lo lắng nhiều. Có thể gã cảm thấy trong lòng trống rỗng hơn một chút, nhưng nó không khác nhiều so với cảm giác gã thường cảm thấy. Porco nghĩ đó không phải là thứ mà một thức uống khác không thể sửa được. Đầu gã chếch choáng và gã khó có thể nhấc chân tay của mình. Rượu có lẽ không ra khỏi cơ thể gã, nhưng miệng gã đã cảm thấy khô rát và tất cả những gì gã muốn bây giờ là một ly khác trong tay, một thứ gì đó mạnh hơn lần này. Gã muốn nó đau rát khi nó đốt cháy cổ họng gã, thứ gì đó sẽ thắp lên ngọn lửa trong dạ dày gã, thứ gì đó sẽ đốt cháy gã và để gã cháy cho đến khi không còn gì ngoài tro. 

“Cậu sẽ không hỏi về Marcel?” Pieck hỏi. Cô nằm nghiêng, nhìn Porco với đôi mắt mở to khi cô đặt trên tay mình, “Cậu không muốn biết anh ấy chết như thế nào hay xác anh ấy ở đâu?” 

Đó có vẻ là những loại câu hỏi mà Porco nên hỏi, nhưng gã không biết làm thế nào. Không ai bảo gã hỏi những điều này. Gã có lẽ nên lặp lại những câu hỏi của Pieck, chuyển chúng lại cho cô bằng một giọng đầy đau buồn, nhưng gã nằm im lặng bên cạnh cô và vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Gã nhắm mắt và lắng nghe tiếng thở của chính mình. Sau một lúc, gã có thể nghe thấy tiếng Pieck dịch chuyển trên giường, bằng cách nào đó không bị rơi ra mặc dù chiếc giường này không thể thoải mái vừa cho cả hai người. 

“Không. Tôi không muốn biết bất cứ điều gì, ” Cuối cùng gã nói với Pieck. Đôi mắt gã nhắm lại, nhắm chặt chúng lại. Nó giống như gã có thể nhìn thấy các thiên hà trên mí mắt của mình. Gã tự hỏi liệu nó có gì giống với bầu trời đêm ở Paradis không. 

Trở lại khi gã vẫn còn là một học viên, các quan chức quân đội sẽ nói về việc những người Eldia trên Paradis kém cỏi về công nghệ như thế nào, họ hầu như không có đèn bên ngoài để làm ô nhiễm bầu trời đêm. Gã luôn nghĩ rằng mình sẽ thấy chúng vào một ngày nào đó, nhưng số phận đã không gã nhìn thấy. Marcel đã nhìn thấy nó. Porco tự hỏi Marcel đã nhìn thấy bao nhiêu bầu trời đầy sao trên Paradis trước khi chết. 

Porco mở mắt, “Những ngôi sao trên Paradis có xinh đẹp hơn không?” Gã hỏi Pieck. 

Pieck không trả lời ngay. Cô phải nghĩ rằng Porco thật kỳ lạ khi hỏi về một thứ tầm thường như những vì sao khi gã vừa mới biết về cái chết của anh trai mình, nhưng cô không bình luận về điều đó. Thay vào đó, cô trả lời, “Chúng rất đẹp.” 

Gã không biết cô nói thật hay cô chỉ nói vậy để gã cảm thấy tốt hơn. Lời nói của cô khiến gã cảm thấy thoải mái hơn và gã thư giãn trên giường bên cạnh cô, “Tốt, ” Gã nói, mặc dù gã không thực sự nói chuyện với cô nữa. Gã lại nhắm mắt, lần này không chặt nữa, và gã cảm thấy mình đang trượt đi. Hơi đau một chút khi gã thở, lạnh khi gã hít thở gấp gáp và phổi của gã tràn đầy không khí, nhưng gã thực sự thích cơn đau. Nó cảm thấy tốt hơn là không có gì. 

“Porco?” 

“Hửm?” 

“Cậu sẽ không khóc?” Pieck hỏi. 

Porco không mở mắt, “Tại sao tôi lại khóc?” 

Chiếc giường hơi dịch chuyển khi Pieck nhún vai. Cô nói với gã, “Bởi vì thỉnh thoảng khóc thật tốt, ” Nhưng đây là lần đầu tiên gã nghe thấy điều đó. 

Porco không bao giờ nhớ mình đã khóc, ít nhất là từ khi còn nhỏ. Gã có lẽ đã không khóc trong nhiều năm, nhưng có lẽ bây giờ gã nên như vậy. Có lẽ gã nên khóc vì Marcel, người anh trai duy nhất mà gã biết và là người gã sẽ không bao giờ gặp lại. Có lẽ gã nên để nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khi gọi tên Marcel, hỏi mọi vị thần trên trái đất tại sao họ lại bắt anh trai gã sớm như vậy. Có lẽ gã nên hét lên bầu trời, thổn thức giữa mọi lời nguyền gã ném vào những vị thần độc ác đang theo dõi gã. Gã đã không làm vậy. Gã chỉ nằm đó bên cạnh Pieck, hai tay đặt trên bụng và nhắm mắt lại. 

“Có lẽ một lúc nào đó tôi sẽ thử điều đó, ” Porco lầm bầm. 

“Cậu nên.” 

Có một lần ngâm mình trên giường và sau đó trọng lượng bên cạnh Porco biến mất. Gã nghe thấy tiếng cô bước đi, bước chân cô êm ái trên ván sàn kêu cót két. Cửa mở và đóng lại, và Pieck đã biến mất. Khi thức dậy vào sáng hôm sau, Porco lăn lộn trên giường và nghĩ rằng mình chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hơn thế. 

Tang lễ của Marcel diễn ra một tuần sau khi các chiến binh đã trở lại. Họ gọi đó là một sự trở lại, nhưng chỉ có hai trong số các chiến binh đã về được nhà, Reiner và Bertholdt. Annie không quay lại, nhưng ít nhất cô ấy vẫn còn sống. Cô ấy bị mắc kẹt, Reiner báo cáo, bị giam giữ trong một khối pha lê trong một nhà tù dưới lòng đất ở Paradis. Anh không nói về việc Marcel đã chết như thế nào ngay cả khi cấp trên hỏi anh. Thay vào đó, anh nhìn vào chân của mình và lầm bầm điều gì đó về việc Marcel bị một con Titan vô tri ăn, cũng chính là kẻ mà họ đã bắt được. Porco không biết kẻ đó trông như thế nào và thấy rằng gã không muốn. Gã đã đủ bận rộn như bây giờ mà không tìm kiếm kẻ giết anh trai mình. 

Mẹ gã nói rằng bà sẽ lo liệu việc tổ chức tang lễ, nhưng tất cả những gì bà làm là khóc cả ngày trong khi bố của Porco ở trong phòng khách uống rượu, vì vậy trách nhiệm thuộc về Porco. Gã không biết làm thế nào để chuẩn bị cho một đám tang. Đó không phải là thứ người ta dạy ta. Gã đến thăm những nơi thông thường – cửa hàng hoa, nhà tang lễ, nghĩa trang – và gã làm hết sức mình. 

Porco không biết mua loại hoa gì, có cần đẹp hay không, có ý nghĩa gì không. Gã thậm chí không biết làm thế nào để yêu cầu người bán hoa giúp đỡ. Gã đi lang thang quanh cửa hàng để ngắm nhìn tất cả những bông hoa, một số trong số đó hiếm và đẹp đến nỗi Porco không biết liệu gã có biết tên chúng hay không. Gã có lẽ nên chọn một thứ gì đó lạ mắt, một thứ gì đó như bông hoa hình ngôi sao rực rỡ với những cánh hoa to bằng bàn tay gã. Quân đội đã đảm bảo với gã rằng mọi chi phí tang lễ sẽ do họ lo liệu. Gia đình gã sẽ không cần bỏ ra một xu nào cho đám tang của Marcel. Đó là điều ít nhất Marley có thể làm để tôn vinh một chiến binh trung thành như vậy. Tuy nhiên, Porco thấy mình đang bị hút về phía những bông hoa trông bình thường, những bông hoa mà gã đã nhìn thấy trên cánh đồng khi gã và các bạn cùng lớp chạy lên đồi trong quá trình đào tạo của họ. Gã đưa tay ra, những ngón tay chạm vào những cánh hoa mềm mại của cúc, cúc tây và vũ trụ. Chúng có lẽ quá đơn giản đối với một người như Marcel. Thậm chí có thể hơi xúc phạm khi lấy những bông hoa mà gã có thể hái từ bất kỳ cánh đồng nào và đưa chúng tại đám tang của Marcel, nhưng Porco thấy mình đã gọi cho người bán hoa và hỏi xem họ có thể sắp xếp một số bó hoa với hoa dại không. 

“Tất nhiên, ” Người bán hoa ậm ừ, nhổ những bông hoa mà Porco đã chỉ. Những bông hoa trông đẹp mắt với nhau ngay cả khi chúng không đắt bằng một nửa so với những bông hoa khác, “Đó có phải là một dịp vui không?” 

Porco ngập ngừng trả lời. Gã không chắc sẽ kể cho người khác nghe về người anh đã khuất của mình như thế nào, mặc dù gã chắc chắn rằng người bán hoa đã sắp xếp rất nhiều bó hoa cho đám tang của những người lạ khác. Đó không phải là điều gã cần phải che giấu. Trên thực tế, gã có lẽ nên ưỡn ngực tự hào khi kể với người bán hoa về cách mà anh trai gã đã anh dũng hy sinh mạng sống của mình vì Marley, nhưng gã thấy mình đang cố gắng nở một nụ cười cứng nhắc trên môi. 

“Vâng, ” Gã gật đầu. 

Mua quan tài còn khó hơn. Porco không chắc mình nên tìm kiếm thứ gì trong quan tài hay tại sao lại tìm kiếm một chiếc quan tài. Sẽ không có một thi thể nào được chôn cất bên trong nó, nhưng tất cả những chiếc quan tài dành cho các chiến binh trong quá khứ cũng đều trống rỗng. Các quan chức quân đội giải thích rằng truyền thống chôn cất một chiếc quan tài rỗng để vinh danh chiến binh đã ngã xuống. Porco nghĩ ngay cả khi có thể chôn xác Marcel thì quan tài cũng không thành vấn đề. Ai quan tâm đến quan tài của họ khi họ chết và chôn sâu dưới đất? 

Porco nhận thấy thật kinh hoàng khi những chiếc quan tài đắt tiền. Có những chiếc được làm từ gỗ gụ, sồi và dương. Một số trong số chúng được chạm khắc với thiết kế phức tạp trong khi một số thậm chí còn được sơn một lớp vàng mỏng. Gã chắc chắn sẽ mua một trong những chiếc quan tài đắt tiền nhất, có thể là chiếc bằng gỗ gụ với những bông hoa mạ vàng chạy dọc hai bên và lót nhung ở bên trong. Bàn tay của Porco đặt trên chiếc quan tài cảm thấy lớp vải mềm mại bên trong làm sao, cọ xát chất liệu mềm mại giữa các ngón tay. Gã cố tưởng tượng Marcel đang nằm bên trong nó, hai tay bắt chéo trước ngực và nhắm mắt lại như thể đang chìm trong giấc ngủ yên bình, nhưng gã chẳng nghĩ ra gì. Tất cả những gì gã có thể nghĩ về việc sẽ lãng phí như thế nào nếu mua một thứ gì đó quá đắt, một thứ có thể đắt hơn cả ngôi nhà của gã.

Gã kéo tay và lang thang về phía những chiếc bằng phẳng, những chiếc đóng mở mà không có bất kỳ móc cài cầu kỳ nào ở bên cạnh và được làm kém đến mức bề mặt của chúng bị vỡ vụn. Porco dừng lại ở một thứ có màu vàng nâu kỳ lạ, tông màu của nó không đồng đều khi gã nhìn vào nó. Nó không có vải hoặc đệm ở bên trong và nó nhỏ hơn nhiều so với những chiếc quan tài khác. Nó rõ ràng được làm cho một đứa trẻ, khó có thể cao hơn Porco. Gã có thể cho phép mình mua cái này, gã nghĩ. Marcel có lẽ không lớn hơn Porco trước khi chết, mặc dù gã thậm chí không chắc liệu Marcel có sống đủ lâu để đạt được sự phát triển vượt bậc hay không. Nhưng có lẽ gã đã gặp may. 

“Xin lỗi, ” Porco nói khi vẫy tay chào một nhân viên làm việc trong cửa hàng. Gã đặt một tay xuống, vỗ vào bề mặt của quan tài. Gã chỉ nhăn mặt nhẹ khi những mảnh vụn xuyên qua da, “Tôi sẽ lấy cái này, làm ơn.” 

Cô nhân viên nhìn quan tài nhướng mày, “Anh có chắc không, thưa ngài? Chúng tôi có nhiều cái tốt hơn trong sự lựa chọn của chúng tôi, ” Anh ta nói. “Tôi có thể giúp anh nếu anh muốn.” 

Giúp đỡ. Porco có thể giúp đỡ một chút trong việc điều hướng cuộc sống hỗn độn này, nhưng làm thế nào để gã yêu cầu nó? Gã có rất nhiều câu hỏi mà gã thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Sẽ tốt hơn nếu ta không hỏi họ. 

Gã lịch sự mỉm cười với nhân viên, môi mím lại thành một đường mỏng, “Không cám ơn. Cái này là được, ” Gã trả lời. 

Các nhân viên trông có vẻ không bị thuyết phục nhưng họ gật đầu với Porco và đánh dấu chiếc quan tài trước khi vẫy tay chào đồng nghiệp để họ có thể đóng gói quan tài. 

Khi Porco chờ đợi, gã nhìn xuống bàn tay của mình, ngạc nhiên khi thấy nó chảy máu từ tất cả những mảnh vụn nhỏ đã đâm vào gã. Rõ ràng là, gã chọn chúng, kéo chúng ra khỏi da của mình và nghĩ rằng thật kỳ lạ là chúng không đau chút nào.

Nhiều người đến tang lễ mà Porco không nhận ra. Mẹ gã đang ngồi khóc trong góc trong khi bố gã đang say sưa với một ly rượu whisky, vì vậy Porco được để lại để chào những người mà gã chưa từng gặp trước đây và cảm ơn họ vì đã bày tỏ lòng kính trọng đối với anh trai gã. Một số người trong số họ giới thiệu bản thân, kể những câu chuyện về Marcel và sự dũng cảm của anh ấy hoặc nói với Porco rằng họ nghĩ anh trai của gã đáng ngưỡng mộ như thế nào. Porco không buồn nhớ hoặc thậm chí nghe bất kỳ ai trong số họ. Gã có thể cảm thấy mắt mình trừng trừng bất cứ khi nào có ai đó cố gắng nói chuyện với gã, không thèm nhìn dù chỉ là một chút tham gia vào nỗ lực trò chuyện của họ với gã. Không ai nói gì với gã về điều đó. Có thể là họ không để ý hoặc có thể họ quá lịch sự khi chỉ ra điều đó. Ngay cả khi họ có nói bất cứ điều gì, Porco vẫn nghi ngờ rằng nó sẽ thay đổi nhiều. Dù bằng cách nào, 

“Thật là một… kiểu cắm hoa kỳ lạ, ” Một sĩ quan nói, người mà Porco không thể nhớ tên. Gã không bao giờ bận tâm đến việc nhớ tên của họ nữa. Nó chỉ công bằng sau khi họ dường như đã quên mất tên Porco sau khi gã bị loại khỏi danh sách ứng cử viên chiến binh. Thật kỳ lạ là cuối cùng họ đã nhớ được nó như thế nào sau ngần ấy năm. 

Một quan chức quân đội khác đưa tay lên vòng hoa, một vòng hoa thông thường mà ai cũng có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, mà Porco đã mua vài ngày trước đó. Đầu ngón tay anh ta chạm vào những cánh hoa dại. Anh ta nhăn mũi khi bông hoa rơi khỏi cái vòng và rơi xuống sàn. Anh ta không thèm nhặt nó lên, thay vào đó nói với Porco, “Cậu nên mua thứ gì đó đẹp hơn để tôn vinh anh trai mình. Anh ấy là một anh hùng, cậu biết đấy.” 

Tôi chắc rằng anh trai tôi sẽ không phiền. Anh ấy đã chết, anh thấy đấy, Porco muốn trả lời, nhưng gã đã trả lời lại, “Tôi xin lỗi. Đây là lần đầu tiên tôi làm bất cứ điều gì như thế này, ” Porco nói với các sĩ quan. 

Viên chức đầu tiên nói chuyện chỉ lắc đầu, tặc lưỡi thất vọng, “Bất cứ khoản tiền nào cậu chưa chi cho nghĩa vụ này, quân đội sẽ chuyển đến gia đình cậu, ” Người đàn ông nói. Anh ta xoa râu trên cằm, “Đó là điều ít nhất chúng tôi có thể làm để cảm ơn anh trai cậu vì sự hy sinh mà anh trai cậu đã làm cho đất nước.” 

Porco nghĩ rằng ít nhất anh có thể làm là tránh xa. Đáng lẽ họ không bao giờ đến. Marcel sẽ tốt hơn nếu quân đội bỏ qua anh ấy, quên anh ấy giống như họ đã quên đi Porco. Có lẽ khi đó Marcel vẫn còn sống. Bây giờ họ đang cung cấp tiền cho gia đình gã như thể bất kỳ số tiền nào sẽ bù đắp cho sự mất mát của họ, như thể đó là tiền của chính họ mà họ cung cấp, như thể quân đội đã không lấy số tiền này ra khỏi thuế mà họ đã thu từ người Eldia ở gần Porco khó có thể kiếm đủ tiền để trả cho thức ăn. 

Porco cúi đầu và lầm bầm cảm ơn, nhưng họ không nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của gã. Một trong những sĩ quan vỗ vai gã và trao cho Porco những gì gã nghĩ là một cái vỗ nhẹ an ủi, nhưng khi gã nhìn lên thì bàn tay đã rơi khỏi vai gãPorco cúi đầu và lầm bầm cảm ơn, nhưng họ không nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của gã. Một trong những sĩ quan vỗ vai gã và trao cho Porco những gì gã nghĩ là một cái vỗ nhẹ an ủi, nhưng khi gã nhìn lên thì bàn tay đã rơi khỏi vai gã và các sĩ quan đang quay lưng bỏ đi. 

“Anh không ở lại sao?” Gã ngạc nhiên hỏi. 

“À, hôm nay chúng tôi có việc quan trọng cần tham gia, ” Một viên chức khác nói. Tên khốn thậm chí còn không có vẻ đoan trang để tỏ vẻ hối lỗi. Dù họ có nói rằng sự hy sinh của Marcel quan trọng đến mức nào, các sĩ quan thậm chí sẽ không dành thời gian đến dự đám tang của chiến binh. 

“Tôi hiểu rồi, ” Porco nói một cách buồn bã, “Cảm ơn vì đã đến. Tôi chắc rằng Marcel sẽ được vinh danh.” 

Mặc dù các quan chức quân đội đã rời đi sau khi bày tỏ lòng thành kính, nhưng Chỉ huy Jaeger và Pieck vẫn ở lại dự tang lễ. Reiner hoàn toàn không xuất hiện. Pieck giải thích rằng Reiner đang gặp khó khăn trong việc giải quyết tất cả. Cô vẫn đang cố gắng điều chỉnh để trở lại Liberio, cô nói, và anh đang phải chịu đựng sự đau buồn và PTSD. Mặc dù anh không ở đây, anh rất tiếc cho sự mất mát của họ và đang gửi hy vọng và lời cầu nguyện của mình đến gia đình Galliard. Bertholdt ít nhất cũng có cách cư xử để lộ ra vẻ nhợt nhạt và hốc hác chết chóc, nhưng anh thì thầm xin lỗi Porco trước khi bỏ chạy với vẻ ốm yếu. 

Zeke chỉ ở lại trong một phút. Anh nói chuyện với Porco một chút, nói với Porco rằng Marcel đã vị tha và dũng cảm như thế nào. Porco muốn hỏi làm thế nào Zeke biết khi anh ta hầu như không biết Marcel, nhưng Zeke rời đi trước khi lời nói có thể thốt ra khỏi miệng, bước tới nói chuyện với một vài vị khách khác đã tham dự. Anh làm tốt công việc hòa đồng với khách hơn nhiều so với Porco. 

“Cậu có ổn không?” Pieck hỏi. Cô đứng bên cạnh gã trước bia mộ của Marcel, quan sát khi các nhân viên nghĩa trang bắt đầu hạ quan tài trống rỗng của Marcel xuống mộ. Cô cũng có một bia mộ cách Marcel vài mét. Tên của cô đã được khắc trên đá cẩm thạch cùng với ngày sinh của cô. Điều duy nhất còn thiếu là ngày mất của cô.

Porco vẫn nhìn thẳng về phía trước, quan sát quan tài của Marcel. Có những bó hoa chất đống trên chiếc quan tài bằng gỗ nhỏ xíu, đẹp hơn nhiều so với những bó hoa gã đã mua cho Marcel. Một số là của các quan chức quân đội, những cái khác từ Zeke và Pieck, nhưng nhiều người khác là từ những người mà Porco thậm chí không thể nhớ được. Gã nghĩ rằng thật lãng phí nếu những bông hoa được sắp xếp lại đẹp đẽ như vậy mà chỉ được chôn xuống đất. Thậm chí không có một thi thể nào trong quan tài để những bông hoa thối rữa. 

“Tôi ổn, ” Porco thì thầm. Gã đứng gần Pieck đến nỗi cánh tay của họ lướt qua, nhưng gã không rời đi. Những người khác xung quanh họ đang khóc, một số khóc nức nở trong khi những người khác đứng nhìn với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của họ. Gã và Pieck là những người duy nhất không khóc, “Tại sao tôi không ổn?” 

Pieck không chỉ ra rằng mẹ gã đang ném mình vào quan tài, la hét cho con trai của bà sẽ không bao giờ trở lại. Cô không đề cập đến bố gã, người quá say xỉn đến mức ông phải được đưa lên khu mộ. Cô không nói về việc họ đang chôn một quan tài rỗng cho một người anh trai mà Porco sẽ không bao giờ gặp lại. Thay vào đó, cô nhún vai. 

“Nếu cậu ổn, thì tốt thôi, ” Cô trả lời. Có một khoảng dừng, “Và nếu cậu không ổn… thì cũng tốt thôi.” 

Khi các nhân viên nghĩa trang bắt đầu đổ đất lên quan tài, mẹ của Porco bắt đầu khóc to hơn. Bốn sĩ quan quân đội phải giữ bà lại khi bà cố gắng ném mình vào quan tài một lần nữa. Xung quanh họ, mọi người khóc, nhưng không phải Porco. Gã chỉ im lặng quan sát khi bụi bẩn tiếp tục chất lên mộ của Marcel cho đến khi cái hố được lấp đầy hoàn toàn. 

Khi các công nhân bắt đầu dọn dẹp địa điểm và mọi người bắt đầu rời đi, Porco cảm thấy có bàn tay ai đó nắm lấy. Gã nhìn xuống để thấy Pieck đang lúng túng cố gắng nắm lấy tay gã, cố gắng kẹp chặt chiếc nạng dưới cánh tay của cô để nó không bị rơi. Thật kỳ lạ, nhưng gã không cố gắng ngăn cản cô. Gã không nhớ lần cuối cùng ai đó nắm tay gã, nhưng thật kỳ lạ khi bàn tay của Pieck nắm lấy gã. Porco buông tay nhưng chỉ trong giây lát để gã có thể luồn ngón tay vào giữa tay cô. Pieck nhìn xuống, ngạc nhiên, nhưng không nói gì. 

Họ quan sát các công nhân nghĩa trang làm sạch bụi bẩn trên mộ. Giống như những người ngoài cuộc, họ vẫn bám rễ ở nơi họ đứng ngay cả khi mẹ của Porco ném mình xuống khu mộ, bụi bẩn làm bẩn quần áo của bà trong khi bố của Porco say sưa gọi Marcel. Porco để những người khác chăm sóc bố mẹ mình, nghĩ rằng thật công bằng khi cho phép bố mẹ mình được chăm sóc như họ đã dành cho gã trong 5 năm qua. 

Porco tự hỏi liệu Marcel có thất vọng không nếu bây giờ anh ấy có thể nhìn thấy em trai mình, hoàn toàn tách rời khỏi mọi thứ xung quanh chỉ với bàn tay của Pieck nắm lấy gã. Một phần trong Porco nói rằng điều đó không quan trọng vì Marcel đã chết. Ngay cả khi Marcel còn sống, đó là lỗi của anh ấy khi Porco ở trong mớ hỗn độn này. Mọi thứ được cho là tốt hơn cho gia đình họ khi Marcel được chọn làm chiến binh. Thay vào đó, mọi thứ trở nên tồi tệ, mẹ của họ sẽ khóc suốt đêm dài, bố của họ ngày càng vắng bóng, và Porco cảm thấy vô hình đến mức gã tìm đến rượu để làm tê liệt khoảng trống trong lồng ngực mà cảm giác như nó đang nuốt chửng gã. Tất cả những gì Marcel phải làm là trở về nhà như một người hùng và mọi thứ sẽ ổn định, Porco nghĩ, nhưng gã đã không làm vậy. Anh trai ngốc nghếch của gã thậm chí không thể làm điều đó đúng. 

“Cậu sẽ khóc?” Pieck hỏi, và Porco nhận ra rằng gã vẫn đang nắm tay cô. Gã đang siết chặt đến mức các khớp ngón tay của gã chuyển sang màu trắng. Vội vàng, gã lầm bầm xin lỗi và buông tay, nhưng Pieck vẫn giữ chặt gã. Cô đang nhìn gã với vẻ thận trọng, chiếc áo mà cô đã đeo quanh người gã chỉ vài tuần trước đó. Giống như cô đang chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra, “Cậu có thể khóc nếu cậu muốn.” 

Nhưng Pieck đã nhầm. 

Porco có thể cảm thấy cổ họng mình sưng lên với một khối u mà gã không thể nuốt xuống được cho dù gã có cố gắng thế nào đi nữa. Nó đau bất cứ khi nào gã cố gắng, nhưng nó cứ lớn dần lên theo mỗi lần nuốt. Đôi mắt gã ướt đẫm những giọt nước mắt sẽ không bao giờ rơi ngay cả khi tầm nhìn của gã trở nên mờ và gã khó có thể hiểu được những chữ được khắc trên bia mộ của Marcel. Như thể cơ thể gã đang chứa đầy những năm tháng giận dữ và đau đớn, giận dữ và tổn thương, nhưng gã không có cách nào để giải thoát nó ra. Gã iống như một cái đập gần đầy sắp vỡ, nhưng gã không biết làm thế nào để vỡ. Dù muốn khóc cũng không được. 

Vì vậy, Porco chỉ đứng đó, tay mềm nhũn ngay cả khi Pieck siết chặt nó trong tay cô, lắc đầu nguầy nguậy, “Tôi ổn, ” Gã nói với cô, nhưng thậm chí gã còn có thể biết những lời của mình nghe có vẻ khó nghe như thế nào. 

Rất may, Pieck không nói gì thêm. Cô chỉ nhìn về phía trước giống như Porco, đứng im lặng bên cạnh gã trong khi những người khác rơi nước mắt.

Quân đội thậm chí còn không có đủ tư cách để đợi dù chỉ một ngày sau lễ tang trước khi gửi thông báo đến gia đình của Porco, nói với họ rằng Porco đã được chọn làm ứng cử viên chiến binh tiếp theo. Đó là một vinh dự, họ nói, không đề cập đến rằng chính niềm vinh dự đó đã giết chết Marcel, hoặc có lẽ họ đã quên anh ấy rồi. Ít nhất, Zeke trông có vẻ hơi hối lỗi khi anh đến với thông báo. Người đứng đầu thậm chí đủ lịch sự để hỏi bố mẹ của Porco, mặc dù Porco không có câu trả lời. Gã lầm bầm nói dối về cách gia đình gã đang đối phó và lấy phong bì từ Zeke, hứa sẽ đọc nó trước khi xuất hiện tại buổi lễ vào cuối tuần. 

Khi Porco nói với bố mẹ mình, không có lễ kỷ niệm như cách đây 5 năm khi Marcel được chọn. Bố gã chỉ gật đầu, ánh mắt xa xăm khi ông nâng ly rượu lên môi để nhấp một ngụm rượu gin nữa. Mẹ gã thậm chí không có vẻ gì là nếu bà nghe thấy, nức nở vì từng lời thốt ra từ miệng của Porco như thể than khóc tên Marcel trên thiên đường bằng cách nào đó sẽ mang con trai bà trở lại với bà. Chia sẻ tin tức với họ cũng chẳng ích gì, Porco quyết định và biến mất trên cầu thang về phòng của mình, nhưng không phải mà không giật lấy chai rượu gin chưa mở từ tủ đựng thức ăn trên đường đi lên. 

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Porco ngồi trên chiếc giường kêu cót két dưới sức nặng của mình. Gã phá vỡ con dấu bằng sáp trên phong bì và lôi ra thông báo bên trong. Gã lướt qua các từ trên tờ giấy, nghĩ xem chúng có giống với những từ mà gã đã thấy cách đây 5 năm không, ngoại trừ lần này là tên của gã được viết ra thay vì tên của Marcel. Khi đó Porco đã rất ghen tị, tức giận đến mức không thể chịu được khi ở cùng phòng với Marcel. Bây giờ gã nên tự hào, lồng ngực của gã sưng lên khi gã đọc lá thư từ chỉ huy quân đội nói rằng gã được chọn là người thừa hưởng sức mạnh của Titan Hàm. Thay vào đó, gã cảm thấy cái hố trong dạ dày của mình bừng lên với ngọn lửa giận dữ. Gã nhìn chằm chằm vào chữ ký của người chỉ huy ở cuối tờ giấy, làm thế nào mà nó được ký với một sự hoa mỹ quá mức như vậy, và nó chỉ làm gã tức giận hơn. Không thể nhìn chằm chằm vào nó lâu hơn nữa, Porco xé tờ giấy làm đôi, rồi phần tư, rồi phần tám. Gã xé tờ giấy thành nhiều mảnh nhỏ hơn cho đến khi không thể xé chúng được nữa. Gã vò nát các mẩu giấy trong tay để có biện pháp tốt trước khi để chúng bay ra khỏi lòng bàn tay đang mở của mình, quan sát khi chúng bay trên mặt đất. 

Gã ngã dựa vào nệm, đầu tiếp đất với một cú đập nhẹ vào gối. Một cách mù quáng, Porco với lấy chai rượu gin mà gã đã đặt trên tủ của mình. Đưa ngón tay cái lên phía trên cùng của chai trước khi búng ra khỏi nút chai với một tiếng pop! Không mảy may suy nghĩ, gã đưa chai rượu lên môi, không thèm điều chỉnh bản thân ngay cả khi cồn tràn ra khỏi chai và dính vào quần áo. Porco biết có lẽ gã đã làm rơi một ít rượu gin trên nệm và có lẽ gã nên đứng dậy và giặt sạch ga trải giường của mình nếu gã không muốn nó để lại vết bẩn, nhưng gã đã quá kiệt sức để thậm chí nghĩ đến việc giặt ga trải giường của mình nên gã tiếp tục uống . 

Rượu gin đốt cháy cổ họng của Porco, nóng và nhức nhối, khi gã nuốt nó xuống như cá uống nước. Gã muốn chết chìm trong nó, vì vậy gã uống hết ngụm này đến ngụm khác cho đến khi gã có thể cảm thấy phổi của mình bắt đầu đầy rượu và gã bắt đầu nghẹt thở. Gã ngồi dậy, ho sặc sụa và ho mạnh đến mức phun ra rượu gin. Nó đã có vị ngọt khi gã uống nó, nhưng bây giờ nó chỉ có vị đắng và khó chịu trên lưỡi gã. Chán nản, gã đặt cái chai xuống sàn bên cạnh giường trước khi cuộn mình trên nệm, ghét cái cách mình bốc mùi bẩn, mồ hôi và rượu. 

Porco nằm ngửa, đặt tay lên bụng và nhìn lên trần nhà. Đêm nọ, gã có thể nhìn xuyên qua các vết nứt trên trần nhà và đếm các vì sao. Bây giờ gã không thể nhìn thấy gì cả. Nó chỉ là một khoảng trống lớn treo lơ lửng trên đầu, và gã tự hỏi tất cả các ngôi sao đã đi đâu. 

Gã quay lại, mong được nhìn thấy Pieck hoặc thậm chí có thể là Marcel đang nằm bên cạnh mình, nhưng không có ai cả và Porco chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hơn thế. 

Khóc đi, một giọng nói cất lên, nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy thương hại. Nghe có vẻ quen thuộc, Porco nghĩ. Nghe có vẻ rất giống Pieck. Bây giờ cậu đang ở một mình, nên cậu có khóc cũng không sao

Nhưng gã không thể. Gã thậm chí không thể vì khối u lạ đó lại bắt đầu xuất hiện trong cổ họng, gây đau đớn ngay cả khi gã nuốt và cố gắng nhấn chìm nó dưới nhiều rượu hơn. Gã không thể khóc ngay cả khi hít thở từng cơn rùng mình, run rẩy khi cố gắng ổn định nó. Gã thậm chí không thể nào khi mắt bắt đầu cay xè và bỏng rát vì những giọt nước mắt không chịu rơi. Porco không thể khóc, vì vậy gã ngủ thiếp đi ngay cả khi lồng ngực của gã đau đớn vì nỗi buồn này tiếp tục tràn ngập trong gã.

Porco đến buổi lễ vào cuối tuần đó, bỏ qua những cái nhìn không đồng tình của các quan chức quân đội khi anh đi bộ vào bên trong với bộ trang phục thường ngày. Chỉ huy Zeke nhướng mày khi nhìn thấy Porco trong chiếc quần có lỗ ở đầu gối và áo sơ mi của gã bị bung ra ở các đường nối, nhưng anh không hỏi tại sao Porco không mặc bộ quân phục mà quân đội đã gửi cho gã vào đầu tuần. Chỉ huy chỉ cần chào Porco và ra hiệu cho gã tham gia cùng các chiến binh khác đang ngồi trong khu vực ghế dành riêng cho những người nắm giữ sức mạnh Titan. Nó được cho là chứa đầy sáu Titan mà Marley đang nắm giữ – Đại Hình, Thiết Giáp, Nữ Hình, Ngựa, Quái Thú và Hàm – nhưng với gần một nửa số Titan bị kẻ thù bắt giữ, khu vực chỗ ngồi trông trống rỗng một cách đáng buồn. 

“Rất vui vì cậu có thể đến dự buổi lễ của riêng mình, ” Pieck nói, di chuyển nạng và đặt chúng trên sàn để Porco có không gian ngồi. Cô vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh, “Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ không đến.” 

“Tại sao tôi không đến?” Porco lầm bầm khi bước vào ghế bên cạnh Pieck, “Đây là buổi lễ của tôi.” Gã liếc nhìn Reiner, người ngồi cách xa những người còn lại. Người sở hữu Titan Thiết Giáp không chào gã cũng như không thừa nhận rằng Porco thậm chí đã đến. Chàng trai tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào khoảng không và Porco nhìn theo ánh mắt của chiến binh đến giữa hội trường nơi một cô gái đang ngồi, hai cánh tay bị xích để cô không thể thoát ra. Đó là người mà gã chưa từng gặp trước đây, nhưng gã đã nghe các sĩ quan gọi cô ta là “Ymir”. 

Porco nghiêng người, nghiêng cằm về phía cô gái, “Đó là…?” 

“Cô ấy là người duy nhất nắm giữ Titan Hàm, ” Pieck gật đầu xác nhận, “Cô ấy là người mà…” Giọng cô nhỏ lại. Cô không nói hết câu, nhưng cô không cần. Porco đã biết. 

Cô gái trông không nguy hiểm, không có xiềng xích trang trí mắt cá chân và cổ tay. Cô trông tệ hơn một chút sau chuyến đi đến Marley, thân hình gầy gò của cô không khác gì một bộ xương. Mái tóc nâu xơ xác của cô xõa vào mặt, đầu cúi thấp. Cô gái không chống lại xiềng xích trói buộc mình, nhưng Porco thậm chí không chắc mình có đủ năng lượng nếu muốn giật mạnh chúng. Cô trông không nguy hiểm chút nào. Cô trông giống như một cô gái, một người đã bị cuốn vào một số phận nghiệt ngã mà có lẽ cô không đáng phải nhận. Gã không thể tưởng tượng được rằng cô đã giết Marcel. Sau đó, một lần nữa, Porco tự hỏi liệu có ai tin vào lượng máu mà gã có trên tay mình hay không. 

Porco trầm mặc nhìn chân mình. Có lẽ không phải là khôn ngoan khi thông cảm cho kẻ giết anh trai mình, đặc biệt là khi gã sẽ là người cướp đi mạng sống của cô trong chốc lát. Gã di chuyển chân một cách khó chịu, tự hỏi liệu Marcel có cảm thấy lo lắng như thế này trong buổi lễ của mình hay không. Gã liếc ngang về phía Pieck và lầm bầm, “Có đau không?” 

“Sự biến đổi?” Pieck hỏi. Porco gật đầu và Pieck ngâm nga, “Nó không… không đau, nhưng nó không phải là điều tồi tệ nhất. Hơn bất cứ điều gì, nó chỉ là sự kiệt quệ về thể chất và tinh thần.”

Porco mím môi và gật đầu, “Được rồi… cảm ơn.” Gã ngồi đó, mút môi dưới, nhấm nháp cho đến khi mùi máu tanh nồng bốc lên trong miệng. Khi Pieck vỗ vai và đưa cho gã chiếc khăn tay của cô, Porco chỉ lắc đầu và gạt cô ra. Gã tiếp tục chờ đợi trong im lặng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng dáng cô đơn giữa hội trường. 

“Porco.” Khi Porco nhìn lên, gã thấy Zeke đang đứng trước mặt mình, hai tay của Chỉ huy khoanh lại sau lưng một cách lịch sự. Biểu cảm của Chỉ huy rất khó đọc đằng sau cặp kính của anh ta. Zeke ra hiệu cho Porco đứng dậy và đi theo anh ta, “Đến lúc rồi. Đi theo tôi.” 

Porco đi theo Zeke, đi ngang qua các sĩ quan quân đội cũng đã đến để xem buổi lễ. Gã cúi đầu chào họ và họ chỉ gật đầu xác nhận. Gã lặng lẽ đi ngang qua họ, dán mắt vào phía sau đầu của Zeke. Zeke không nói gì khi dẫn Porco xuống một cầu thang tối được thắp sáng lờ mờ bằng đèn khí. Âm thanh duy nhất là tiếng bước chân vang vọng của họ trên nền đá vọng vào tường. Các bước dường như không có hồi kết mà cứ ngày càng sâu hơn. Porco thuyết phục rằng họ phải dẫn đến trung tâm của trái đất cho đến khi gã nhìn thấy ánh sáng ở dưới cùng của cầu thang. Tại lối ra, Zeke dừng lại, ra hiệu cho hai người lính Marley đang chờ họ. 

“Ứng cử viên đã đến. Xin hãy tiến hành tiêm thuốc, ” Zeke nói với họ. Anh ta quay người rời đi, lùi lại một bước lên cầu thang khi một Porco hoảng sợ nắm lấy cánh tay anh ta và giật mạnh Chỉ huy trở lại. 

“Anh đi đâu?” Porco hỏi. Hai người lính tiến đến, cố gắng kéo gã lại bằng cánh tay của mình nhưng gã lắc chúng ra, “Anh không ở lại?” 

“Tôi xin lỗi, Porco, ” Zeke nói. Giọng anh thông cảm nhưng ánh mắt lạnh lùng. Anh gỡ bàn tay của Porco ra khỏi cánh tay của mình, “Điều này là xa như tôi đi. Một mình cậu sẽ ổn thôi. ” 

“Chờ đã, đừng -!” Porco gọi, nhưng Zeke đã biến mất trước khi gã có thể nói hết câu, đi lên cầu thang tối mà không thèm liếc lại một cái. Chiến binh bị kéo lại bởi những người lính Marley, những người đẩy gã xuống đầu gối của mình, một người lính giữ gã xuống bằng hai tay sau lưng mặc dù Porco không hề chống cự lại anh ta. Mặt của Porco bị đẩy xuống nền đất và gã có thể nếm nó trên lưỡi khi người lính khác chuẩn bị huyết thanh. 

“Nằm yên, ” Người lính thì thầm, búng vào ống tiêm chứa đầy huyết thanh màu xanh lá cây đáng ngại. Anh ta giữ cây kim vào cổ Porco, một tay khác đặt lên cổ chiến binh để ngăn sự run rẩy của gã, “Nó chỉ hơi đau một chút thôi, ” Anh ta nói với Porco trước khi đâm kim vào da chiến binh. 

Vết chích ban đầu không phải là điều gây đau đớn. Cây kim đâm xuyên qua da gã chỉ nhói một chút. Chỉ khi người lính bắt đầu tiêm huyết thanh, nó mới bắt đầu đau, vết đốt nhỏ như kim châm tạo thành một áp lực không thể chịu nổi khiến Porco có cảm giác như thể sắp nghẹt thở. Không có nỗi đau nào đến tận cùng. Nó tiếp tục hình thành, huyết thanh nóng rực khi nó đi qua cơ thể của Porco. 

Gã có thể cảm nhận được nó, thứ huyết thanh khủng khiếp màu xanh lục chảy vào cơ thể và cháy dọc sống lưng. Gã mở miệng, nhưng gã không biết những lời nào thốt ra từ miệng mình, nếu đó là lời cầu xin những người lính ngừng lại hay đó chỉ là tiếng động khó hiểu. 

Porco đưa tay lên để nắm lấy cổ tay của người lính đang tiêm thuốc, nhưng người lính kia vặn cánh tay của chiến binh mạnh hơn, dồn sức nặng của anh ta lên Titan sắp ra đời khiến gã không thể di chuyển. Porco không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quằn quại bất lực trên mặt đất, bùn đất lấp đầy miệng khi đầu gã bị đẩy xuống đất để bóp nghẹt tiếng hét của gã. Trong suốt thời gian đó, gã cảm thấy huyết thanh đang xâm chiếm cơ thể mình. Nó bệnh hoạn và thấp hèn khi nó chạy qua huyết quản của gã. Gã có thể cảm nhận được điều đó ngay sau mắt mình, áp lực ngày càng lớn đến mức lấp đầy đầu gã. Porco nhắm mắt lại để tránh cho mắt gã bật ra khỏi đầu, nhưng gã vẫn có thể cảm thấy áp lực đang tăng lên. Đầu gã như thể sắp vỡ tung ra. Ngay cả khi gã cảm thấy kim rút khỏi da, áp lực vẫn còn ở đáy hộp sọ và gã có thể cảm thấy phần còn lại của cơ thể mình bị đau. 

Khi gã mở mắt ra, gã chỉ có thể nhìn thấy màu xanh lá cây, “Giúp với, ” Gã cựa quậy, đưa tay ra đỡ ai đó, bất cứ ai, nhưng không ai đến an ủi gã. Phản ứng duy nhất mà Porco nhận được là một cú đá vào lưng và gã nghe thấy một cánh cổng trượt xuống kèm theo tiếng thình thịch, sau đó là tiếng bước chân chạy trốn khỏi hiện trường. Khuỵu gối xuống, Porco rên rỉ khi gã cảm thấy cơ thể mình đang bốc cháy như thể ai đó đã châm lửa cho gã và gã đang bốc cháy. Gã lại kêu lên khi cơ thể càng ngày càng nóng và cơn đau ở cổ gần như không thể chịu đựng nổi. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Porco ngẩng đầu lên và phát ra một tiếng hú như máu. 

Chỉ khi Porco nghĩ rằng mình có thể chết, có một tiếng nứt và một tia sáng giống như một tia sét đi xuống và tấn công gã. Porco nghĩ chắc là kết thúc rồi, khi cơ thể gã được đánh bằng ánh sáng trắng, nhưng gã cảm thấy nhẹ một cách kỳ lạ. Áp lực biến mất khỏi cơ thể và gã không cảm thấy như thể mình sẽ bùng nổ, nhưng gã cảm thấy kỳ lạ. Trống rỗng. Đói bụng. Rạo rực.

Gã mở mắt ra và chúng lướt qua một thứ duy nhất trong đấu trường trong tầm mắt gã, cô gái trên đầu gối tả tơi, tay và chân bị xiềng xích để không thể thoát khỏi gã. Nó giống như cô được đặt ở đó đặc biệt cho gã, như thể cô được tạo ra cho gã, và Porco có thể cảm thấy mình đang rình rập cô ngay cả khi cô gái ngẩng đầu lên và nhìn anh với đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong sâu thẳm gã biết rằng cô không chỉ là một cô gái. Gã biết cô có một cái tên, rằng cô có những người cô yêu, và có những người ngoài kia yêu cô, nhưng gã không thể ngăn bản thân bắt kịp tốc độ của mình, lao mình đi. Mỗi bước đi của gã đều làm rung chuyển đấu trường, và những cây cột xích cô gái tại chỗ cũng run lên khi Porco dừng lại.  

Gã đứng phía trên cô, đổ bóng lên cô với hình dáng quái dị của gã, nhưng cô không nói gì ngay cả khi gã vươn tới cô, một bàn tay xương xẩu ôm lấy cơ thể cô. Ngay cả khi gã nâng cô lên, nâng cơ thể không xương của cô lên môi anh, cô vẫn im lặng và không có một tiếng kêu nào bay qua môi ngay cả khi hàm gã mở ra, để lộ hàm răng. Chỉ khi gã đặt đầu cô vào miệng mình, cuối cùng cô mới phát ra tiếng rên rỉ, thảm thiết và đầy đau khổ, và Porco nghe thấy thứ gì đó giống như tiếng nức nở khi gã cắm răng xuống đầu cô. 

Cằm nghiền nát hộp sọ của cô với một nỗ lực thắt chặt, và miệng đầy với hương vị kim loại trong máu của cô. Một cách vô tri, gã nuốt chửng phần còn lại của cô – tay, chân và tất cả – cho đến khi cô không còn nữa. Cuối cùng cũng hài lòng, Porco ngửa đầu ra sau và lấp đầy không khí với một tiếng hú vô duyên trước khi tầm nhìn của gã mờ dần thành màu đen và gã cảm thấy mình bị kéo vào bóng tối. 

Tiếng bước chân từ xa và áp suất nhẹ trên đầu đánh thức Porco khỏi cơn buồn ngủ kéo dài nhiều năm. Bị chôn sâu dưới lòng đất, nhiều lớp đất phủ lên người gã như một tấm chăn. Có thể đã hàng chục, thậm chí hàng trăm năm kể từ lần cuối cùng gã mở mắt. Gã có thể nghe thấy âm thanh của giọng nói, the thé và hoảng loạn, nói chuyện phía trên gã. Nằm trơ ra lâu như vậy, tay chân của gã cảm thấy vô dụng và đầu óc quay cuồng. Gã nên giữ nguyên như hiện tại, sâu dưới lòng đất. Ở đây yên bình, hoàn hảo ở đây. Tại sao gã phải rời đi? Nhưng một phần khác của gã, một phần sâu hơn của gã, một mặt thú tính hơn của gã, khao khát được rời khỏi ngôi mộ đã giam cầm lấy gã. 

Hãy rời khỏi nơi này, một giọng nói cất lên trong tâm trí gã. Rời khỏi và tìm kiếm thức ăn đã nhiều năm kể từ bữa ăn cuối cùng. Những từ ngữ gợi cho gã cảm giác trống rỗng nơi đáy dạ dày và đột nhiên gã khao khát được lấp đầy chỗ trống. 

Đôi mắt gã mở ra trước bóng tối và gã đưa tay ra, những ngón tay xương xẩu đào sâu vào lớp đất phía trên khi gã tạo ra lối thoát cho riêng mình. Porco cảm thấy chân tay mình chai sạn sau nhiều năm không sử dụng, nhưng gã vẫn đào và đào, quyết tâm tìm kiếm nguồn gốc của tiếng ồn bên trên mình. Bụi lúc đầu rất khó, được lấp quá cứng nên Porco cũng có thể đang đào qua băng, nhưng càng ngày càng dễ dàng hơn khi gã đào sâu hơn. Đầu ngón tay gã bắt đầu chảy máu, nhưng máu biến mất nhanh chóng, bốc hơi khỏi da gã như hơi nước. Tuy nhiên, nó không đau chút nào, gã nghĩ, và đất trở nên mềm đến nỗi nó thực sự rơi vào giữa các ngón tay của gã như cát. 

Porco lao xuống bề mặt cuối cùng, không khí mát lạnh khi nó chạm vào những ngón tay dính đầy bụi bẩn của gã. Gã nắm lấy không khí chỉ để cảm thấy một cái gì đó – hoặc ai đó – tuột khỏi tay mình. Một tiếng thét chói tai cắt ngang không khí như một nhát dao và Porco bật người ra khỏi mặt đất, hàm húc vào với hy vọng có thể tóm được một con mồi đáng thương nào đó bằng hàm răng của mình nhưng gã lại trống rỗng. Gầm gừ, đầu quất tới lui cho đến khi mắt nhắm vào những người chịu trách nhiệm đánh thức mình: bốn đứa trẻ nhỏ, lạc lõng, một mình và sợ hãi. Đông cứng, họ đứng tại chỗ, mắt mở to khi gã tiến sát họ hơn bao giờ hết. 

Một trong những chàng trai, mái tóc sẫm màu với chiếc mũi hếch, vẫy tay một cách bất lực về phía cậu bé tóc vàng đứng xa nhất nhóm. “Reiner! Reiner, chạy đi! ” Cậu rít lên, những ngón tay nắm lấy áo của cậu bé. 

Cậu bé được gọi là Reiner đứng đó sững sờ ngay cả khi Porco mở rộng cánh tay của mình và bắt đầu khép tay lại con mồi của mình. Chỉ khi gã định bẫy cậu bé trong nắm tay của mình, cậu bé tóc đen mới đẩy Reiner xuống đất, thay vào đó là bị Porco nắm lấy. Porco có thể nghe thấy tiếng hét của lũ trẻ khi gã siết chặt tay cậu bé, nhưng gã không dừng lại ngay cả khi cậu bé kêu lên đau đớn khi xương của cậu gãy ra dưới cái hàm siết chặt. Gã không dừng lại ngay cả khi cậu bé cầu xin gã dừng lại và những người bạn đồng hành của cậu đứng nhìn, muốn can thiệp nhưng chân của họ đã đóng băng xuống đất và tất cả những gì họ có thể làm là nhìn trong bất lực. Porco không dừng lại ngay cả khi cậu bé bắt đầu run rẩy trên tay, phập phồng vì ho ra máu vì bị nghiền nát. 

Gã mở lòng bàn tay ra và cậu bé nằm đó, cơ thể rã rời khi thở nông, mắt gần như không mở được. Porco liếm môi, khi mùi hương của cậu bé tràn ngập trong phổi, và gã từ từ đưa sinh vật đáng thương lại gần cái miệng đang mở của mình. 

Con quái vật bên trong gã vo ve thích thú, nhưng một giọng nói khác trong tâm trí gã kêu lên để khiến điều này dừng lại.  

Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Porco hét lên trong nội tâm, nhưng tiếng kêu của gã không nghe thấy khi cậu bé sắp chết được đưa ngày càng gần hàm của Titan. Là Marcel! Dừng lại. Là Marcel! 

Tuy nhiên, cậu bé vẫn rơi vào miệng và Porco không thể ngăn mình đưa miệng xuống với một tiếng kêu thảm thiết Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu ngay cả khi xương vỡ và thịt bị xé toạc giữa hai hàm răng, cậu bé khóc lóc, rên rỉ, gào thét cho đến khi giọng nói của cậu tắt đi và Marcel im lặng mãi mãi. Porco ghét sự thỏa mãn khi tìm thấy tất cả – hương vị của da thịt ngọt ngào của cậu bé trên lưỡi mình, dòng máu nóng chảy xuống cổ họng, và nó đầy khủng khiếp làm sao. Nước mắt chảy dài trên má gã, nhỏ giọt nóng hổi như bỏng rát trên da gã, và gã vẫn không ngừng nghiến răng nghiến lợi liếm môi để giành lấy từng chút cuối cùng của con người nhỏ bé. Ngay cả khi cậu bé biến mất, gã vẫn liếm tay sạch sẽ cho đến khi không còn một giọt máu. 

Khi Porco kết thúc, những đứa trẻ khác đã biến mất, nhưng Titan cảm thấy no, cơn đói trong dạ dày biến mất. Nhưng một làn sóng xấu hổ bao trùm cũng cuốn lấy gã và những giọt nước mắt tiếp tục rơi trên má gã. Gã quay lại cái lỗ đã từng là giường của mình và quấn chặt mình vào một quả bóng. Gã để những giọt nước mắt rơi trên má, làm ướt lớp đất bên dưới gã. Porco cảm thấy trống rỗng một lần nữa, lần này trong lồng ngực của mình, và gã biết đó là một khoảng trống sẽ không bao giờ được lấp đầy. Đau lòng, con Titan ngẩng đầu lên và phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa. 

Porco thức dậy với cổ họng khô rát khó chịu và đau đầu dữ dội. Gã ngồi dậy và cơn đau ở đầu chỉ tăng lên khi áp lực nặng nhất ở phần đầu của gã. Gã dùng cả hai tay ôm chặt lấy đầu, thở khò khè khi gã thở dốc giữa hai chân. Khi mở mắt ra, gã thấy mình đang ngồi trên vũng máu. Không có cơ thể, nhưng gã đã biết đó là máu của ai. 

Một bàn tay an ủi đặt lên lưng gã, xoa nhẹ lên dọc sống lưng gã. Khi gã liếc nhìn về phía sau, gã thấy Pieck đằng sau gã với Zeke đang thấp thoáng gần đó. Porco mở miệng muốn nói gì đó chỉ phập phồng về phía trước, hận không thể vẫn có thể nếm được máu trên đầu lưỡi. 

“… Cậu ổn chứ?” Gã nghe thấy Pieck nói, giọng cô tắt đi như thể cô đang nói với nước. 

“Tôi đã giết anh ấy, ” Porco uốn éo, nhìn xuống bàn tay đẫm máu của mình. Gã xoa chúng lên quần áo của mình nhưng điều đó chỉ làm vết máu dính trên bông áo sơ mi của gã, vẽ thêm máu lên người gã, “Pieck, tôi đã giết anh ấy. Tôi đã thấy Marcel v-và… tôi đã giết anh ấy.” Gã đang lảm nhảm về Marcel, gã đã nhìn thấy anh trai mình chết như thế nào, gã đã nghe thấy tiếng khóc của anh trai mình như thế nào, gã đã cảm thấy cuộc sống rời khỏi cơ thể của anh trai mình như thế nào. 

“Tôi sẽ đi gặp bác sĩ, ” Zeke thì thầm, vỗ tay vào vai Pieck trước khi rời đi để tìm kiếm sự hỗ trợ. 

Pieck ôm chặt Porco, vòng tay cô quanh người và cho phép gã bóp nghẹt tiếng lảm nhảm trong cổ cô. Cô quỳ trong máu với anh, không để ý đến việc màu đỏ bắt đầu thấm đẫm bộ quân phục của cô như thế nào, “Không sao đâu, Porco, đó là ký ức của người khác, ” Pieck thì thầm khi đưa tay vuốt tóc Porco, “Đó không phải là cậu. Cậu không giết anh ấy. Cậu không giết ai cả.”

Cả hai đều biết tuyên bố cuối cùng là không đúng sự thật, nhưng Porco hãy để bản thân tin vào điều đó một chút nếu chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi đang ăn dần vào xương của gã. Gã để Pieck an ủi mình, một bàn tay nhẹ nhàng xoa tròn trên lưng gã, khi gã cố gắng thở. Porco có thể cảm thấy khối u trong cổ họng đang quay trở lại và gã cố gắng thở mạnh hơn, nhanh hơn, hy vọng rằng nó sẽ bằng cách nào đó khiến cơn đau biến mất. Nó chỉ khiến gã khó thở hơn và ngay sau đó gã đập một nắm đấm vào ngực, nói với Pieck rằng gã không thể thở được, gã không thể thở được

“Này, Porco, không sao đâu. Cậu không ở đó. Cậu đang ở đây, ” Pieck nói với một giọng nhẹ nhàng. Cô vuốt má gã trước khi ôm lấy khuôn mặt gã trong tay để gã buộc phải nhìn vào mắt cô, “Thở đi. Thở sâu. Hít vào, thở ra. Hãy để nó ra tất cả mọi thứ cậu đang cảm thấy. Hãy khóc nếu cậu phải làm vậy. Đừng cố chấp. Tôi hứa sau này cậu sẽ cảm thấy tốt hơn.” 

Porco lắc đầu, nhưng Pieck vẫn giữ đầu. Gã mở miệng, nhưng không có từ nào phát ra, thay vào đó là hơi thở lắp bắp. Tôi không thể, gã muốn nói với cô, tôi không thể , nhưng gã cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt và nóng chảy xuống má và lên cằm. Gã dùng mu bàn tay vuốt lên mặt mình và thấy những giọt nước mắt mà gã đã không thể rơi suốt bao năm qua. Giờ đây, nó đột nhiên trở nên thật đối với gã, nhận ra rằng gã sẽ không bao giờ gặp lại Marcel nữa và sự thật rằng những khoảnh khắc cuối cùng của anh trai gã không hề đẹp đẽ hay dũng cảm. Chúng thật kinh hoàng, kiểu chết mà không ai phải chịu đựng. Trong vài tuần qua, tất cả những gì Porco nghe được là anh trai mình là một chiến binh dũng cảm đã hy sinh quên mình vì đất nước của mình, nhưng Marcel thì không. Marcel chỉ là một đứa trẻ chưa kịp đến thế giới bên ngoài một giờ đồng hồ trước khi chết một cách tàn bạo. Anh ấy thậm chí hầu như không bắt đầu sống. 

Porco nấc lên, cố gắng nuốt chúng xuống và ngăn chúng tràn ra ngoài, nhưng gã vỡ như đập nước và thấy mình ôm chặt lấy Pieck khi gã khóc như một đứa trẻ. Trong suốt thời gian đó, Pieck ôm lấy gã, vuốt tóc và nói với gã rằng nó ổn. 

“Cứ khóc đi, ” Cô nói với gã, giọng cô chỉ là một lời thì thầm, “Sẽ ổn thôi, Porco. Cứ khóc đi.” 

Bình luận về bài viết này